Chương 14: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Việc Chu Bẩm Sơn muốn chuyển đến sống chung sớm như vậy khiến Lâm Ấu Tân có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng chẳng thấy lạ gì mấy. Đằng nào thì sau khi đăng ký kết hôn cả hai cũng sẽ ở chung, sớm vài ngày hay muộn vài ngày đâu có khác gì.

Đồ anh mang đến cũng đã kha khá. Từ sách y học, máy tính bàn để làm luận văn, máy in, cho đến quần áo đủ cả bốn mùa, còn có một đống dụng cụ tập thể hình nữa. Mấy món đồ tập gym kia mới thật sự dữ dội, cô thậm chí phải dọn riêng hẳn một căn phòng cho chúng. Nào là một cái máy tập tổng hợp đa năng to kềnh, rồi cả cặp tạ đòn mỗi bên 50kg, đây là những thứ mà cô chỉ thấy người ta dùng ở phòng gym thôi.

Việc chuyển đồ diễn đến rải rác, kéo dài mãi cho đến đúng một ngày trước khi họ đi đăng ký kết hôn. Và cũng trong ngày cuối cùng của chiến dịch chuyển nhà này, Lâm Ấu Tân cuối cùng cũng được gặp cậu bạn thân của Chu Bẩm Sơn là Văn Trừ.

Thật sự là lần đầu tiên chạm mặt, cô đã không thể tin rằng Chu Bẩm Sơn lại có một người bạn như thế.

Ngày hôm ấy, cô vừa trở về từ phòng tập, trên tay vẫn còn ôm kịch bản, đang đeo tai nghe để cùng Hạ Triệu Kinh thảo luận về diễn xuất của cậu. Cánh cửa thang máy vừa mở ra, cô đã nhìn thấy trước cửa nhà mình một chàng trai cao ráo, phong cách thành thị, mặc chiếc sơ mi hoa cổ xẻ sâu.

Văn Trừ nhìn thấy cô, mắt trợn tròn, buột miệng "Á đù!" một tiếng, ngay sau đó liền cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại, giọng oang oang: "Này lão Chu, cậu được đấy! Bạn gái xinh thế này cơ mà!".

Lâm Ấu Tân đang ôm cả đống đồ, gương mặt mộc, mái tóc đen mượt mà xõa trên vai, cứng người lại, không biết nói gì.

"…Anh là?"

Khu Nam Sùng này là mỗi tầng chỉ có một căn hộ, lên lầu phải có thẻ cư dân do bảo vệ kiểm duyệt. Cô nhớ mình chỉ đăng ký thông tin của Chu Bẩm Sơn thôi, nên ánh mắt nhìn Văn Trừ vừa dò hỏi vừa đầy cảnh giác.

"Chào chị dâu."

Văn Trừ đúng là người hay ho. Thấy Lâm Ấu Tân cảnh giác nhìn mình, anh ta chẳng thèm giới thiệu bản thân, ngược lại còn cười toe toét gọi "chị dâu" để trêu cô.

"Chị Ấu Tân, bên chị có việc gì à?"

Trong tai nghe, Hạ Triệu Kinh cảm thấy có gì đó không đúng, liền lên tiếng hỏi.

"À, không sao, chắc là… người quen thôi."

"Dạ, vậy chúng ta còn bàn về kịch nữa không? Chị có tiện không?"

Gần đây, việc tập kịch cho vở "Khổ Nhĩ" đã bước vào giai đoạn giữa và cuối. Một khi khối lượng công việc tăng lên, các diễn viên mới như Hạ Triệu Kinh sẽ cảm thấy đuối sức. Hạ Triệu Kinh và cô có nhiều cảnh diễn chung nhất, về cơ bản thì đều là do cô hướng dẫn.

Chỉ là cô cũng phải chuẩn bị song song cho buổi phát sóng trực tiếp và tập kịch cho vở "Tiểu Hồ Tiên", nên thời gian không đủ. Lịch trình của hai người luôn lệch nhau, khiến Hạ Triệu Kinh có chút lo lắng.

"…Để lát nữa nhé, tôi có chút việc."

"…Được rồi. Vậy em đợi điện thoại của chị. Chị Ấu Tân ơi, em lo quá…"

"Khổ Nhĩ" là vở kịch đầu tiên Hạ Triệu Kinh được diễn trên sân khấu. Dù chỉ là vai phụ thôi, nhưng không lo lắng mới là chuyện lạ.

Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân bây giờ chẳng có thời gian để xoa dịu cậu, cô phải tìm xem người đứng ngoài cửa là ai đã.

"Lát nữa tôi gọi lại cho cậu sau nhé."

Ngắt điện thoại, cô đi tới.

"Anh là… bạn của anh Chu à?"

Giọng cô đầy vẻ nghi ngờ, không hề che giấu.

Văn Trừ đối diện cũng không ngừng đánh giá cô.

Đôi mắt trong sáng nhưng không hề yếu đuối, thân hình cao ráo, cân đối. Dù chỉ mặc bộ đồ đơn giản không có logo nổi bật, nhưng khí chất toát ra lại cho thấy cô không thể nào là người của một gia đình tầm thường được.

"Phải. Cậu ấy đang mang sách lên lầu, bảo tôi lên trước. Chị dâu, mở cửa đi, tôi khát khô cả họng rồi đây này."

Trên người anh ta toát ra khí chất của một người đi qua vạn đóa hoa mà chẳng vương một cánh. Lâm Ấu Tân khẽ nhìn người nọ một cái, vẫn không động đậy mà chỉ cười dịu dàng: "Sách nặng như vậy, sao anh không giúp anh ấy một tay đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!