Chương 13: (Vô Đề)

Edit: Mỳ

Bậc trưởng bối đi xem ngày lành tháng tốt, lại cùng trụ trì luận bàn kinh Phật. Hà Chiêu Nhu vốn không tin những chuyện này, nên Chu Bẩm Sơn đã ở bên ngoài chờ cùng bà.

Lâm Ấu Tân theo hai người chị họ vào trong điện bái Phật, ba chị em cứ thế quỳ từ điện thờ đầu tiên cho đến điện cuối cùng. Ban đầu lòng không thành kính, tư thế cũng không chuẩn, những lời cầu nguyện cứ lan man, mơ hồ. Thế nhưng lại không muốn chuyến đi sớm hôm nay trở nên vô nghĩa nên cô mới đành theo Khúc Tĩnh Đồng đóng một khoản tiền dầu hương không nhỏ.

Trụ trì mỉm cười hiền từ, bảo cô có căn duyên với Phật pháp. Lúc ra về còn tặng cô một câu kệ(1):

"Lông mày chau chặt bao năm nay,

Hôm nay đã gặp được khoảng trời riêng."

"Thí chủ, duyên xưa đã dứt, xin hãy nối duyên mới nhé."

Lâm Ấu Tân nghe xong thì ngây người. Sau cùng cô cũng chép lại câu kệ đó, cùng với lá bùa bình an ban đầu xin được, cẩn thận đặt vào sau ốp điện thoại.

Bữa trưa được dùng tại Phước Viên Đường, nhà họ Chu đứng ra chiêu đãi. Các bậc trưởng bối chuyện trò từ kinh tế dân sinh cho đến tình trạng hôn nhân của giới trẻ hiện nay, cuối cùng ai nấy đều thầm lặng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là hai người khó tính nhất của hai bên gia đình đã giải quyết xong xuôi.

Hà Chiêu Nhu không rõ chuyện gia đình Lâm Ấu Tân lắm, lúc ăn cơm mới hỏi: "Ấu Tân này, mẹ của con khi nào đến đây vậy? Có gì chúng ta cùng dùng một bữa cơm nhé?"

Lâm Ấu Tân đang húp canh, không để ý nên môi bị nóng bỗng giật mình, đặt thìa xuống: "Bà ấy sẽ không đến đâu, chắc phải đến lúc tổ chức hôn lễ đấy ạ."

"Ồ, là do công việc bận rộn lắm à?"

Lâm Ấu Tân ngập ngừng: "Vâng."

Bình thường ở nhà họ Lâm, nếu không có chuyện gì thì sẽ không ai chủ động nhắc đến Lê Thanh. Một là sợ ông nội không vui, hai là sợ Lâm Ấu Tân không vui.

Năm đó Lâm Kiểm Chương không may qua đời vì tai nạn giao thông. Ấy vậy mà chỉ chưa đầy một năm, Lê Thanh đã đi bước nữa với người bạn thanh mai trúc mã, không lâu sau sinh hạ một cô con gái, từ đó chuyển hẳn đến Macao sinh sống.

Lâm Ấu Tân và bà ấy không liên lạc thường xuyên, chỉ có mỗi ngày sinh nhật vào 18/3 hằng năm, Lê Thanh sẽ bay qua để đón sinh nhật cùng cô.

Hà Chiêu Nhu nhíu mày: "Dù bận đến mấy cũng không thể bỏ mặc chuyện cả đời của con mình chứ."

"Bà ấy có gia đình ở Macao rồi ạ, bay đi bay lại cũng bất tiện." Lâm Ấu Tân cười cười với Hà Chiêu Nhu: "Mà dù gì đây cũng là chuyện hôn nhân của con, con tự quyết định được mà dì."

Những người có mặt trên bàn tiệc đều là người tinh tế, Hà Chiêu Nhu hỏi được hai câu, thấy xung quanh bỗng im lặng, cũng đoán ra mình có thể đã lỡ lời, bèn cười lảng sang chuyện khác: "Thế thì tốt. Nói cho cùng, cuộc sống hôn nhân là chuyện của hai đứa con thôi."

Lâm Ấu Tân "Dạ" một tiếng. Cô cầm lại thìa, nhỏ nhẹ húp canh từng chút một.

Khóe môi cô vẫn vương nụ cười tao nhã, thế nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác.

Ngồi cạnh bên, Chu Bẩm Sơn cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của cô. Ánh mắt anh khẽ trầm xuống.

Dùng bữa xong, Chu Tái Niên bảo rằng ở hậu viện Phúc Viên Đường có một nhà kính, những đóa cung phấn mai đã nở rộ, muốn bọn trẻ cùng nhau ra ngắm hoa. Một tín hiệu rõ ràng cho thấy người lớn cần không gian riêng để bàn chuyện.

Thế là Khúc Tĩnh Quân quay về công ty, còn Khúc Tĩnh Đồng thì đi đón Đậu Miêu ở lớp mầm non. Cuối cùng, chỉ còn lại hai nhân vật chính của đám cưới đứng ngây người trong nhà kính, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Họ đứng cạnh bàn làm việc trong nhà kính, bên phải là một khung cửa sổ lớn sát đất. Một bên cửa kính là tuyết rơi trắng xóa, một bên lại là xuân sắc tràn ngập.

Lâm Ấu Tân khẽ tựa vào mép bàn, sau lưng cô là những đóa hải đường, tú cầu, hoa hồng với đủ màu sắc rực rỡ, nở bung thành từng chùm. Chúng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của cô, khiến mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười, mỗi vẻ dịu dàng, mỗi cái giận dỗi đều mang một sức sống mãnh liệt, như vượt qua cả mùa đông lạnh giá.

Lâm Ấu Tân chắp tay sau lưng, hết ngửi đóa hoa này lại ngửi đóa hoa khác, rồi đưa ra kết luận: "Em không rành về hoa cỏ cho lắm."

Chu Bẩm Sơn cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc không kém: "Anh cũng vậy."

Lâm Ấu Tân: "….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!