Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân giật mình trước tông giọng chắc nịch và có chút lạnh lẽo của anh.
Cô không hiểu tại sao anh lại có cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Anh tựa như một tảng băng bỗng dưng nứt ra một khe rồi vỡ tung vậy.
"Tại sao lại là em?"
Trong lòng Lâm Ấu Tân dấy lên muôn vàn thắc mắc, ánh mắt bất chợt sắc bén hơn, sự nghi ngờ cũng trỗi dậy.
Cô thấy sự kiên quyết của Chu Bẩm Sơn có gì đó lạ lùng. Chẳng lẽ anh đang nhắm vào tiền của cô, tính sau này chiếm đoạt hết sao?
"Vậy còn em? Tại sao lại không muốn nữa?"
Chu Bẩm Sơn không hề hay biết những suy nghĩ nhỏ nhặt trong đầu cô. Gương mặt anh đã trở lại bình thản, nhưng tay vẫn siết lấy cổ chân cô, toát ra vẻ điềm tĩnh như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, dù cho sóng gió có ập đến.
Lâm Ấu Tân thoáng sững sờ. Về một mặt nào đó, kể từ ngày cô chủ động đưa ra lời mời trong xe, mối quan hệ giữa họ đã nghiễm nhiên bước vào giai đoạn đính ước mất rồi. Kể cả bữa tiệc riêng tư tối nay cũng vậy, hai người đã xuất hiện công khai trước bao ánh mắt, chẳng khác nào đã chính thức tuyên bố.
Việc cô trở mặt đột ngột như vậy quả thật là một hành động đáng trách, cũng như thiếu giáo dục.
Thế là, cô tiểu thư ngang nhiên ngẩng đầu cãi cùn: "… Em… em đã nói là không muốn lúc nào đâu?"
Chu Bẩm Sơn cười khẽ một tiếng: "Vậy sao em lại hỏi anh?"
"….. Thì…em hỏi vu vơ vậy thôi, dù sao cũng là chuyện hệ trọng cả đời mà."
"Nói vậy, ý của em chỉ là hỏi cho có à?"
"… Vâng, đúng vậy đó ạ."
Chu Bẩm Sơn khẽ gật đầu, bóc một miếng khăn giấy cồn, lau sạch ngón tay rồi mới mở miếng băng cá nhân.
"Được rồi, vậy thì em không cần hỏi nữa, anh không thích thay đổi lung tung. Mình cứ giữ nguyên hiện trạng là tốt nhất."
"Hóa ra anh cứ khăng khăng tìm em chỉ vì không muốn thay đổi, vậy anh tìm người khác… Á, đau!"
Lâm Ấu Tân khẽ kêu đau. Bỗng dưng cô cảm giác Chu Bẩm Sơn sau khi dán băng cá nhân xong, lại cố ý quệt nhẹ vào chỗ da bị trầy của cô.
Chu Bẩm Sơn sững lại một chút rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản: "Xin lỗi em, anh lỡ tay quệt vào."
Lâm Ấu Tân đâu có tin lời này.
Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt ngập hơi nước long lanh, trừng Chu Bẩm Sơn, nghiến răng nghiến lợi: "Anh cố tình trêu em!"
Chu Bẩm Sơn liếc mắt nhìn cô: "Anh cố tình làm gì cơ?"
"Anh khó chịu vì em nhắc đến người khác chứ gì!"
Anh nhìn cô vài giây rồi bật cười: "Ấu Tân, từ bé em đã thông minh rồi."
Hứ! Ai thèm anh khen đâu chứ?
Cái đồ mặt lạnh, bụng dạ đen sì này!
Lâm Ấu Tân tức đến muốn đạp cho anh một cái, nhưng một bên cổ chân vẫn bị anh nắm chặt nên cũng không thể làm gì được. Cô chỉ còn cách vùng vẫy loạn xạ: "Buông em ra mau!"
Cô mặc một chiếc sườn xám lụa, xẻ tà cao trên đầu gối. Cứ cử động mạnh thế này, đôi chân trắng nõn cứ thế mà đung đưa trước mắt anh.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn tối lại, anh cúi xuống rồi ghì cô lại: "Đang mặc sườn xám xẻ tà mà, em định làm loạn thật đấy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!