Chương 101: Phúc Lợi 2

Edit: Mỳ

Lễ Trung Thu

Một năm sau khi Lâm Ấu Tân được nhận vào Nhà Hát lớn Thượng Hải, cuối cùng thì vở kịch thường niên của đoàn cũng đã bắt đầu tour lưu diễn toàn quốc. Lúc họ đến với vùng Huy Nam thì vừa hay là Tết Trung Thu.

Năm nay, hai vợ chồng cô không định về Tây Thành. Vậy nên, Lâm Giới Bình và cả gia đình của Khúc Tĩnh Đồng đã cùng nhau bay đến Huy Nam để chung vui ngày lễ.

Bé Đậu Miêu nay đã bảy tuổi rồi, vừa đúng ngay độ tuổi cắp sách đến trường. Cô bé được chăm chút, ăn diện hệt như Lâm Ấu Tân hồi nhỏ, từng nét mày nét mắt đều toát lên vẻ lanh lợi và kiêu hãnh, cứ như thể được khắc ra từ một khuôn với Lâm Ấu Tân vậy.

Có đôi lần, Lâm Giới Bình nhìn thấy Ấu Tân kiên nhẫn kèm Đậu Miêu làm bài tập, không nén được ánh mắt vừa tiếc nuối vừa bất lực hướng về phía Chu Bẩm Sơn. Ông cụ tóc đã bạc trắng, ánh nhìn đầy vẻ trách móc thầm kín. Tuổi càng cao, nỗi niềm mong mỏi có một đứa chắt nội nối dõi lại càng trỗi dậy mãnh liệt.

Chu Bẩm Sơn thấy vậy thì đành ho nhẹ một tiếng, gãi gãi mũi, chẳng biết nên đáp lời ông cụ thế nào cho phải nữa.

Tối đó, sau khi kèm Đậu Miêu học xong lớp tiếng Pháp trực tuyến, Lâm Ấu Tân trở về phòng. Vừa bước chân vào phòng tắm, cô đã bị một vòng tay rắn chắc ôm chầm lấy từ phía sau.

Hơi nóng bồng bềnh và cả hương nước còn vương lại từ lúc anh vừa tắm xong phả vào người cô, bao bọc cô trong mùi hương thanh mát của sữa tắm cam Bergamot quen thuộc.

"Anh sao đó?" Lâm Ấu Tân cười khẽ nghiêng đầu, tựa như đang tránh hơi thở ấm nóng, ngứa ngáy của ai kia đang phả vào gáy mình vậy.

Chu Bẩm Sơn nhắm mắt, cười khà khà, vùi đầu sâu vào hõm cổ cô: "Anh thấy hơi khó chịu. Suốt cả ngày hôm nay, em cứ quấn quýt bên con bé mãi thôi."

Đây là lần đầu tiên Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đến trung tâm thành phố Hoài Nam, vậy nên hai người họ liền tranh thủ vừa hạ cánh cái là đã ra ngoài dạo phố ngay. Cô bé Đậu Miêu lại có lịch học trực tuyến, thế nên Lâm Ấu Tân dành gần hết thời gian cho con bé mà quên bẵng mất Chu Bẩm Sơn cũng là lẽ đương nhiên.

Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, xoay người lại rồi choàng hai cánh tay lên cổ anh: "Đậu Miêu còn bé mà, đang ở tuổi cần được quan tâm nhiều nhất nữa. Chồng à, bộ anh cũng là một "em bé" có nhu cầu cao như vậy sao?"

"Nhu cầu của anh cao hay không, không phải em mới là người rõ nhất sao?"

"….."

Sau khi tái hôn, Chu Bẩm Sơn quả thực không còn che giấu gì nữa. Dù là lời nói hay hành động, anh đều thẳng thắn như một tấm kính trong suốt, bao nhiêu tâm tư tình cảm phơi bày rõ ra hết cả luôn.

Lần này nếu không phải ông nội cô và vợ chồng Khúc Tĩnh Đồng đến, thì e rằng họ cũng chẳng mấy ngày được bước chân ra khỏi cửa đâu.

Tắm xong, cả hai mang theo hơi nước cùng nhau cuộn mình vào trong chăn. Chu Bẩm Sơn e dè vì Đậu Miêu vẫn đang ở phòng bên cạnh, nên anh phải kiềm chế và nén nhịn vô cùng.

"Hôm nay ông lại ngầm nhắc nhở anh rồi đấy." Anh khẽ nói, giọng hơi run theo nhịp thúc.

Lông mày Lâm Ấu Tân nhíu lại như bị kim đâm, trong cơn chấn động cô ôm lấy chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi của anh: "…Ch…chuyện gì cơ?"

"Em thử đoán xem. Cục vàng à, con bé Đậu Miêu giống em lắm đó."

Người ta vẫn bảo cháu gái giống cô, cháu trai giống cậu. Nhưng một phần chắc do Lâm Ấu Tân đã nuôi Đậu Miêu khá lâu. Vậy nên từng cử chỉ, hành vi hay phong cách của con bé đều cứ như đúc từ cô mà ra vậy.

Thế nhưng trong lòng Lâm Giới Bình vẫn giữ lối suy nghĩ cũ. Bé Đậu Miêu dù gì vẫn mang họ Trình, còn ông thì vẫn thiết tha muốn có một đứa cháu có thể nối dõi họ Lâm hơn.

Lâm Ấu Tân chợt ngây người, đuôi mắt ửng hồng còn vương chút hơi nước. Cô ngước nhìn Chu Bẩm Sơn với vẻ mặt có phần luống cuống, bối rối.

"Anh… muốn có con rồi sao?" Cô khẽ khàng hỏi.

"Thế em thì sao?"

"…. Phụ đạo cho con bé làm bài tập làm em đau đầu muốn chết luôn á. Con bé y hệt em hồi nhỏ, chẳng hề thích học chút nào."

Chu Bẩm Sơn bật cười, nhịp điệu của anh đều đều và trầm ổn: "Ngoài chuyện này ra, em còn có điều gì lo lắng nữa không?"

"…Sinh con đau lắm, em sợ."

Người đàn ông ban nãy còn đang thả lỏng, lơ đễnh ở phía trên. Bất chợt lại trở nên nghiêm nghị, cứ như vừa bừng tỉnh. Chu Bẩm Sơn lập tức cúi thấp đầu, trán chạm vào trán cô: "Thôi, mình không sinh nữa. Vợ chồng mình cứ giữ nguyên như bây giờ đi, anh cũng không muốn có con đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!