Chương 10: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ

Khoảnh khắc Lâm Ấu Tân khoác tay Chu Bẩm Sơn bước xuống cầu thang, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Ở hàng đầu là Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên, cả hai trong bộ đồ Tôn Trung Sơn trang trọng, tay nâng ly sâm panh, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng và ấm áp. Những người trẻ hơn không ngừng xì xào, thì thầm to nhỏ, khẽ lấy ly rượu che đi bờ môi đang trò chuyện.

Lâm Ấu Tân thấy những người này đều khá lạ lẫm, từ nhỏ cô đã ít kết giao với các cậu ấm cô chiêu ở Tây Thành, lại thêm vài năm bôn ba nơi xứ người, giờ đây càng không quen biết ai.

Cô nghiêng đầu nhìn Chu Bẩm Sơn. Anh là người Bắc Kinh, có lẽ cũng chẳng quen ai ở đây, giờ đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Nhưng cũng tốt. Cô lại tìm thấy một điểm chung giữa hai người rồi. Giờ phút này đây, họ chẳng khác gì hai con người cùng bị nhốt trong một chiếc hộp vậy.

"Tốt, hai đứa đã có mặt. Vậy thì tiệc có thể bắt đầu được rồi."

Lâm Giới Bình cười, vỗ vai Chu Bẩm Sơn rồi mời Chu Tái Niên cùng lên sân khấu.

Bài phát biểu của thế hệ đi trước thật hoành tráng, mạnh mẽ. Họ kể về những năm tháng gian khó trong quân ngũ cho đến mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, khiến tất cả khách mời đều vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.

Buổi dạ tiệc mang đậm phong cách cổ điển, sau khi hai vị trưởng bối phát biểu xong, mọi người bắt đầu khiêu vũ.

Mấy năm nay, Lâm Ấu Tân đã quen với những điệu nhảy sôi động ở hộp đêm, nên khi bất ngờ đặt tay vào tay Chu Bẩm Sơn và được anh ôm ngang eo, cô cảm thấy có chút không thoải mái.

Đến khi bản nhạc kết thúc, cô mới phát hiện gót chân mình bị sưng đỏ, có lẽ là do đôi giày hôm nay không vừa vặn.

Chu Bẩm Sơn là người đầu tiên nhận thấy sự khác lạ của cô: "Giày mang không thoải mái à em?"

"Phần đế hơi cọ vào chân." Lâm Ấu Tân cúi xuống nhìn, thành thật nói: "Không biết có bị trầy da chưa nữa."

Anh suy nghĩ vài giây rồi quỳ một gối xuống. Ngay lập tức, anh nắm lấy cẳng chân phải của cô.

Vẻ mặt anh thường ngày vẫn lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác như một khối băng, nhưng lúc này, bàn tay đang giữ lấy cẳng chân cong lại của cô lại ấm nóng lạ thường.

Đôi giày cao gót màu đỏ được cởi ra khỏi gót, để lộ phần da trắng mịn. Lâm Ấu Tân không ngờ anh lại hành động bất ngờ mà tự nhiên đến vậy, bàn tay cô đang đặt trên lưng ghế sofa bỗng siết chặt lại.

"Đúng là bị trầy một mảng lớn rồi." Anh khẽ kết luận.

Hơi thở ấm nóng của anh phả gần sát vào chân cô, Lâm Ấu Tân khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn anh: "Vâng, em thấy rồi. Có hơi nhói."

"Nhà có băng cá nhân không em?" Chu Bẩm Sơn mang giày lại cho cô. Sau khi đứng dậy, anh lại trở về vẻ điềm tĩnh thường thấy.

"…Em còn chẳng biết, em thuộc kiểu người mà bình dầu đổ cũng không thèm đỡ cơ."

Chẳng rõ có phải vì khó chịu hay không, cô nói chuyện cứ làu bàu, thành thật một cách ngốc nghếch.

Khóe môi Chu Bẩm Sơn khẽ cong lên một chút, đưa tay ra trước mặt cô: "Để anh đỡ em qua phòng nghỉ trước đã."

Bàn tay anh đưa ra rất tự nhiên, bàn tay lớn đặt ngay trước mặt cô. Lâm Ấu Tân nhìn, do dự vài giây rồi cũng đặt tay mình lên đó.

Chu Bẩm Sơn đưa cô đến phòng nghỉ ở tầng một. Lúc đi ra thì vô tình gặp Khúc Tĩnh Đồng, tiện miệng nên anh hỏi cô ấy hộp sơ cứu của nhà ở đâu.

Khúc Tĩnh Đồng bây giờ gặp lại Chu Bẩm Sơn vẫn có chút ngượng ngùng, dù sao năm xưa cũng đã theo đuổi anh suốt ba năm trời. Nhưng mỗi lần gặp cô ấy, Chu Bẩm Sơn lại luôn điềm tĩnh, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Hộp thuốc ư? Ấu Tân không khỏe à?"

Bị thái độ của anh làm cho tập trung lại, phản ứng đầu tiên của Khúc Tĩnh Đồng là nghĩ Lâm Ấu Tân có gì đó không ổn.

Chu Bẩm Sơn đối diện gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Giày của cô ấy không vừa chân nên gót bị trầy."

"Haizz, trầy da thôi à." Khúc Tĩnh Đồng nghe xong thở phào, cười vô tư: "Không sao đâu, con bé từ nhỏ đã gan lì rồi, trầy da chút thì chịu đựng được. Vả lại dì Tùy với mọi người đang bận tiếp khách, tôi cũng không biết hộp thuốc ở đâu nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!