Chương 8: (Vô Đề)

Thẩm Nam Âm càng đến gần càng nghe rõ, hắn bước nhanh tới giơ tay lên gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại.

Hắn lại tự xưng tên tuổi: "Trình sư muội, ta là Thẩm Nam Âm, muội có khỏe không?"

Hơi thở bên trong bỗng nhiên trở nên dồn dập, không có ý trả lời, Thẩm Nam Âm không đợi được nữa.

"Mạo phạm."

Dù đã bị Trình Tuyết Ý hành hạ, hắn vẫn giữ lễ nghi với nàng.

Hình như hắn không hề trách nàng sỉ nhục hắn.

Trình Tuyết Ý nhìn nam nhân đẩy cửa bước vào, trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy.

Tại sao không tức giận?

Bị đối xử như vậy, ai mà chẳng khó chịu?

Hay là bởi vì thân phận địa vị cao quý?

Nếu đổi lại là nàng bị hiểu lầm và đối xử như vậy, bất kể là vì lý do gì, có cớ gì, nàng đều sẽ dùng thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù.

Đến lúc đó, cái chết chỉ là một sự giải thoát cho đối phương.

Nhưng Thẩm Nam Âm không những không làm vậy mà còn đến quan tâm sức khỏe của nàng.

Khoảnh khắc cửa mở ra, nàng không thể nhìn rõ mặt người đang đứng ngược sáng.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc nàng nhận ra bước chân vội vàng của hắn.

Tuy vội vàng nhưng hắn vẫn giữ được phong thái. Sau khi xác định y phục của nàng chỉnh tề, chăn được đắp kín, hắn mới nhìn nàng.

Thẩm Nam Âm đi đến bên giường, trên áo khoác tuyết trắng tinh xảo được thêu hình tiên hạc, chỉ người có thân phận như hắn mới được mặc.

Tiên hạc ngậm nhật nguyệt, thể hiện hùng tâm tráng khí của Càn Thiên Tông.

Ngoại bào màu trắng ôm lấy vòng eo thon gọn nhưng rắn chắc của hắn, Trình Tuyết Ý nhớ rất rõ cảm giác về những múi cơ bụng dưới lớp vải kia.

Nàng mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, ho khan không ngừng.

Thật tệ, bộ dạng chật vật lại bị hắn nhìn thấy, hắn chắc hẳn rất hả hê.

Là một chính nhân quân tử

- ít nhất bề ngoài là một chính nhân quân tử không thể bắt bẻ, hắn không thể nói lời cay nghiệt, không thể trực tiếp truy cứu trách nhiệm của nàng, nhưng trong lòng chắc chắn ghi hận.

Hôm nay hắn đến đây là vì cái gì? Nếu để hỏi tội, tại sao không đến sớm hơn?

Trình Tuyết Ý mơ mơ màng màng nghĩ đến đây, cảm thấy một luồng khí lạnh đến gần, cơn nóng trên người nàng được xoa dịu, vô thức rúc vào hơi lạnh đó.

Thẩm Nam Âm vốn ngồi ở mép giường, chỉ chiếm một phần nhỏ, không hề mạo phạm đến Trình Tuyết Ý, cũng thuận tiện cho việc chữa thương cho nàng.

Nhưng nàng tự mình nhích lại gần, vùi mặt vào mái tóc đen rồi rúc vào tay áo hắn, động tác mở bình thuốc của Thẩm Nam Âm hơi khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục.

"Đây là Bổ Khí Đan do Tô trưởng lão luyện chế, sư muội bị yêu quái họa bì hút tinh khí, uống vào có thể bổ sung lại."

... Bổ Khí Đan.

Đúng là có chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!