Chương 50: (Vô Đề)

Nhưng thật sự có người đạo hạnh còn thấp, khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này mà không hề sợ hãi sao?

Loại không sợ hãi quen thuộc đó phải do trải qua trăm trận chiến mới có thể rèn luyện được.

Có lẽ kiến thức hắn nông cạn.

Xuyên qua từng làn ma khí nhàn nhạt, Trình Tuyết Ý phất tay xua tan chúng, giống như đang vén tấm màn lụa vậy.

Thẩm Nam Âm khẽ động tay, Hồng Trần Kiếm trong tay phát ra tiếng kêu, hắn nhìn lên mái nhà của Hóa Phách Lâu, những ma nữ ăn mặc mát mẻ cười quỷ dị nhìn xuống, dáng người uốn éo cùng tiếng nhạc kỳ quái vô cùng phù hợp, Trình Tuyết Ý đứng ở cửa định bước vào, lại bị một kết giới vô hình đẩy ra.

Nàng không khỏi nhìn sang bên cạnh, thấy Thẩm Nam Âm dễ dàng bước vào.

Nàng ngẩn người, nghĩ là do tu vi thấp nên mới bị cản, còn định thử lại, hoặc là nhờ Thẩm Nam Âm giúp đỡ, nhưng hắn đã mở miệng nói: "Nơi này là thanh lâu."

"Nữ tử không được vào."

Trình Tuyết Ý đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể chấp nhận.

Thanh lâu???

Nhân lúc nàng đi vắng, mở thanh lâu ở Phệ Tâm Cốc??

Ai mà to gan thế!

Trình Tuyết Ý đá một cước vào kết giới, tóc dài, ống tay áo và làn váy bay phần phật vì hơi thở nóng bỏng tỏa ra xung quanh.

"Vậy không làm nữ tử nữa, làm linh long." Trình Tuyết Ý ấn vào đan điền: "Ta có Hoả Linh Long Đan, kết giới này phân biệt nữ tử dựa vào Kim Đan, vậy thì dùng nó để phân biệt."

Loại pháp thuật cấm chế này, cơ bản đều dựa vào Kim Đan để phân biệt giới tính, thông thường nó đáng tin cậy hơn so với việc nhiền bề ngoài, sẽ không bị pháp khí dịch dung lừa gạt.

Trình Tuyết Ý vừa lúc có một viên linh đan, lấy ra thử nghiệm trên kết giới, quả nhiên thành công.

"Đại sư huynh, Hoả Linh Long mà huynh bắt được là giống đực đấy nhé~"

Trình Tuyết Ý vừa nói xong, bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy cằm.

Nàng lập tức hít một hơi, bên tai truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của nam nhân, lực đạo nắm cằm cũng nhẹ hơn một chút.

"Nói chuyện không thấy đau à?"

Trình Tuyết Ý ngẩn người, ánh mắt nhìn xuống thấy bàn tay đẹp như ngọc của Thẩm Nam Âm đang nhẹ nhàng vu. ốt ve chỗ xương hàm bị nứt của nàng, bạch quang nhu hòa làm dịu vết thương, cơn đau lập tức tan biến.

Làm xong, bàn tay kia chậm rãi rời đi.

Đến rồi đi, cũng là chuyện nên làm, nhưng lòng bàn tay mềm mại ấm áp lướt qua cằm nhọn của nàng, rõ ràng là một hành động thừa thãi.

Vết thương đã khỏi rồi, còn vu. ốt ve gì nữa?

Trình Tuyết Ý hơi nhíu mày, nghe Thẩm Nam Âm ôn tồn nói: "Còn chút máu."

Hắn đưa lòng bàn tay ra trước mặt, giọng nói bình tĩnh, vết máu nhàn nhạt trên đó rõ ràng có thể nhìn thấy.

"..." Thì ra là vậy.

Đúng là như thế.

Làm sao đại vương lại lưu luyến cằm của nàng chứ.

Trình Tuyết Ý ngẩn người một lát, không khí xung quanh nhanh chóng thay đổi, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, ma nữ đang nhảy múa biến mất không thấy tăm hơi, từng làn ma khí nhàn nhạt quấn quanh bay lên, hai người cùng ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Tinh Hoa đã mất tích từ lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!