Nàng đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nam Âm, thấy hắn ngồi ngay ngắn trong lồng giam, mặt không đổi sắc đâm dao găm vào xương bả vai.
Xương bả vai của tu sĩ vô cùng quan trọng, đại diện cho tu vi cao nhất mà người đó có thể đạt được, nếu xương bả vai bị thương, hậu quả khó mà lường được.
Thẩm Nam Âm vậy mà lại làm theo lời kẻ giả mạo kia.
Phó Tiêu Nhiên cũng kinh hãi, hắn theo bản năng sờ lên xương bả vai của mình, mặt mày tái nhợt.
Không chỉ những "người nhà" của bọn họ, mà ngay cả kẻ giả mạo đang lợi dụng Thẩm Nam Âm cũng hoảng sợ.
Hắn vốn đang đứng gần đó, Thẩm Nam Âm đâm bất ngờ, máu bắn ra, vài giọt rơi trên mặt hắn khiến hắn sợ hãi lùi lại vài bước.
Kẻ giả mạo đưa tay lau vết máu trên mặt, vừa sợ vừa mừng lại tiến đến gần: "Tiếp tục đi, chưa đủ, còn lâu mới đủ."
Thẩm Nam Âm nhìn thiếu niên đang đến gần, bình tĩnh đáp: "Được."
Đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, hắn nói được là làm được.
Chỉ thấy Thẩm Nam Âm cầm dao găm xoay một vòng trong xương bả vai, lưỡi dao xoắn lại, khiến thiếu niên kia cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng Thẩm Nam Âm vẫn không hề nhíu mày.
"Đủ chưa?" Hắn chậm rãi hỏi.
Hai mắt thiếu niên đỏ ngầu, kích động không thôi: "Chưa đủ, đâm sâu hơn nữa, gân tay gân chân, đan điền, trái tim của ngươi, hủy hoại tất cả!"
Thẩm Nam Âm chậm rãi nói: "Được, nhưng ngươi phải thả người trước."
Hắn rút dao găm ra, máu lại bắn ra, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi đến cực điểm, như thể người bị hủy xương bả vai, bị đau không phải là hắn.
"Ta đã thể hiện thành ý của mình, ngươi cũng nên làm gì đó, như vậy ta mới có thể làm cho ngươi thoải mái hơn."
Hắn như thể rất hiểu thiếu niên này muốn gì, một câu "thoải mái" khiến hắn bật cười.
"Được, thoải mái, rất thoải mái, thả người sao, không khó, nhưng ngươi vẫn chưa làm hết, ta chỉ có thể thả một người trước."
Thiếu niên chỉ vào Trình Tuyết Ý và Phó Tinh Hoa đang bị treo trên tường thành: "Ngươi muốn ta thả ai trước?"
Trình Tuyết Ý khẽ nhướng mi, không hề muốn chờ đợi được cứu.
Chuyện bây giờ không còn chỉ là trách nhiệm của Thẩm Nam Âm hay là kế hoạch giải cứu của Tu Tiên giới nữa.
Những người này giả mạo Vũ Phù Quang và người thân cận của nàng, còn dùng khuôn mặt của bọn họ để nói những lời này, làm những chuyện quá đáng như vậy với nàng, thật sự không thể tha thứ.
Bây giờ nó đã trở thành chuyện của riêng nàng.
Thẩm Nam Âm muốn người ta thả ai nàng cũng không quan tâm, nàng hoàn toàn có thể tự cứu mình.
Tên Ma tộc mặc áo choàng đen đã đi đến bên lồng giam, Trình Tuyết Ý ngẩn người, nhìn về phía Thẩm Nam Âm, thấy hắn nhìn nàng, tuyết y dính máu, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh, bình thản nói: "Thả sư muội của ta ra."
Trình Tuyết Ý hơi há miệng, không phát ra tiếng.
Phó Tiêu Nhiên sững sờ tại chỗ, muốn nói gì đó, môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì.
Trình Tuyết Ý là sư muội của Thẩm Nam Âm, hắn muốn cứu người, cứu nàng trước cũng không có gì đáng trách.
Nói cho cùng, Tinh Hoa là muội muội của hắn, hắn cũng nên nỗ lực để cứu Tinh Hoa.
Phó Tiêu Nhiên nhìn thiếu niên, định mở miệng thì trước mắt bỗng cuồn cuộn huyết khí, đáng sợ hơn cả ma khí đen lúc mới đến đây.
Sắc mặt thiếu niên đột biến, nhanh chóng nhìn xung quanh, dường như không biết ma khí này từ đâu đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!