Chương 47: (Vô Đề)

Chiếc lồng quá quen thuộc, Trình Tuyết Ý nheo mắt, bên tai vang lên tiếng bước chân, nàng nhìn theo hướng đó, thấy một thiếu niên áo choàng đen, y phục đỏ như máu phần phật tung bay.

Vũ Phù Quang..... Nơi này thật sự là Phệ Tâm Cốc?

Ánh mắt nàng khẽ động, trong khoảnh khắc giao nhau với ánh mắt của Vũ Phù Quang, nàng chỉ thấy sự xa lạ vô tận.

Không đúng.

Cho dù là vì không để lộ thân phận trước mặt Thẩm Nam Âm thì ánh mắt kia cũng quá xa lạ, diễn xuất của Phù Quang từ khi nào đã tốt lên thế?

Cảnh tượng này khiến nàng nhớ đến lần đầu tiên đến Chân Võ Đạo Trường gặp Thẩm Nam Âm.

Sao chả người nào nhận ra nàng vậy???

Thật quá dáng.

"Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân."

Vũ Phù Quang tháo mũ choàng xuống, lộ ra đôi mắt đỏ như máu, ma khí ngập trời.

Trình Tuyết Ý: "..." Thật lợi hại, sắp đuổi kịp nàng rồi, mới 5 năm mà đã có tiền đồ như vậy sao?

Nếu thật sự lợi hại như vẻ bề ngoài thì cũng không phải không thể dựa vào chính mình mà khiến Ngọc Bất Nhiễm bị thương đến mức đó.

"Ngươi đang tìm người, đúng không?" Thiếu niên ngồi xổm xuống, búi tóc đuôi ngựa được buộc bằng dây đỏ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: "Tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của ngươi, phải không?"

Vũ Phù Quang vỗ tay ra hiệu với đám ma tu, một người liền bị thả xuống từ trên cao.

Người nọ bị trùm kín trong một túi đen, chỉ lộ ra một đôi chân, eo bị trói bằng dây thừng, cứ như vậy bị treo lơ lửng.

Phó Tiêu Nhiên lập tức hét lên: "Tinh Hoa!!"

Mặc dù không nhìn thấy mặt và phần lớn cơ thể, nhưng có thể thấy váy áo và giày của người bị treo chính là những gì Phó Tinh Hoa mặc khi mất tích.

Phó Tiêu Nhiên không thể chấp nhận việc muội muội bị đối xử như vậy, lập tức nổi giận, nhưng chiếc lồng giam hắn bị nhốt là đặc chế, có tác dụng áp chế tu vi, cho dù Độ Kiếp đại năng đi vào cũng chỉ còn lại Nguyên Anh, đây là sản phẩm do phụ thân Trình Tuyết Ý chế tạo lúc còn sống.

Cuối cùng ông ấy chết cũng là vì những chiếc lồng này.

Vật này sau khi được ông ấy chế tạo ra, còn chưa kịp dùng lên người tu sĩ nào đã bị chính ông ấy trải nghiệm trước.

Có lồng giam hạn chế, Vũ Phù Quang có thể dễ dàng áp chế Phó Tiêu Nhiên.

"Thánh Tử đừng nóng vội, Thánh Nữ vẫn còn sống, đang ở ngay trước mắt ngươi, ngươi nên vui mừng mới phải chứ?"

Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, eo rất nhỏ, y phục đỏ phất phơ trong gió, tay cầm một con dao găm, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Nam Âm.

"Thẩm Nam Âm, lần trước ngươi làm tộc ta bị thương mà vẫn có thể toàn thân trở lui, lần này thì không được đâu."

"Bây giờ ngươi tự chui đầu vào lưới, thì hãy cùng ta tính sổ những chuyện đã qua."

Vũ Phù Quang ngồi xổm xuống, cười khẩy: "Ngươi có thể ra tay tàn nhẫn với tộc ta, vậy còn tộc nhân của ngươi thì sao? Ngươi đến tìm mỹ nhân kia, bây giờ mỹ nhân đang ở ngay trước mắt, ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi tự chặt đứt gân tay gân chân, phế bỏ xương bả vai của mình, ta sẽ thả nàng ta ra, thế nào?"

Trình Tuyết Ý: "..." Biết chơi, rất biết chơi.

Biết chơi như vậy, càng giống Phù Quang.

Ngay cả động tác ngồi xổm xuống nghiêng đầu cũng giống hệt Phù Quang.

Thật sự là hắn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!