Chương 44: (Vô Đề)

Triệu Vô Miên mỉm cười, ra hiệu bọn họ có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Trước khi chia tay, hắn lại lần nữa nói lời cảm tạ: "Làm phiền Chân Võ đạo quân đã đích thân đến đây, sau khi tìm được Thánh nữ, Vô Dục Thiên Cung sẽ chuẩn bị tiệc chiêu đãi do Cung chủ đích thân tiếp đón để cảm tạ đạo quân."

"Thánh nữ vì việc phong ấn Trấn Yêu Tháp mà đến Càn Thiên Tông hỗ trợ, nàng gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường trở về, Càn Thiên Tông vốn có trách nhiệm, tìm được nàng, đảm bảo an toàn cho nàng, để nàng bình an trở về vị trí cũ là trách nhiệm của Thẩm mỗ, Phó cung chủ không cần khách sáo."

Khi nói chuyện, Thẩm Nam Âm nhấn mạnh bốn chữ "bình an trở về vị trí cũ".

Triệu Vô Miên bỗng nhiên hiểu ra, nhìn Phó Tiêu Nhiên một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thánh tử, còn có gì không hiểu nữa chứ?

Mọi chuyện đã được bàn bạc từ trước, đến chỗ hắn chỉ là làm cho có lệ mà thôi.

"Vậy ta không quấy rầy nữa, Cung chủ rất quan tâm đến Thánh nữ, mấy ngày nay đều ngủ không ngon, ta sẽ đi bẩm báo tin Chân Võ đạo quân đã đến, tối nay nàng có thể yên tâm mà ngủ rồi."

Triệu Vô Miên phẩy tay, dẫn theo một đám người khí thế hùng hổ rời đi.

Phó Tiêu Nhiên đã quen với trận thế lớn của đối phương, không đợi người đi xa đã trực tiếp nói với Thẩm Nam Âm: "Đi lối này sao?"

Thẩm Nam Âm chỉ một hướng, Phó Tiêu Nhiên lập tức lên đường, hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn Trình Tuyết Ý đang hơi ngẩn người.

Nàng từ nãy đến giờ rất yên tĩnh, không hề nổi bật, hoàn toàn khác với lúc ở riêng với hắn.

Đối mặt với trường bối lớn, nàng ngoan ngoãn, yên tĩnh, vốn dĩ đây mới là điều bình thường, các đệ tử trẻ tuổi của Càn Thiên Tông đều như vậy, Thẩm Nam Âm luôn cảm thấy đây là hiểu chuyện, lễ phép, nhưng đến Trình Tuyết Ý, hắn lại cảm thấy nàng đang chịu uất ức.

Con người chính là như vậy, đã quen nhìn thấy một người ngang ngược, dung túng cho sự tùy hứng của đối phương sẽ hình thành thói quen "phá lệ" vì đối phương.

Thẩm Nam Âm lên tiếng nhắc nhở nàng: "Đi thôi, đi theo ta."

Trình Tuyết Ý hoàn hồn, chạm phải ánh mắt khó hiểu của hắn, lại nghĩ đến câu nói "Tìm được nàng, đảm bảo an toàn cho nàng, để nàng bình an trở về vị trí cũ là trách nhiệm của hắn".

Trách nhiệm.

Lại là trách nhiệm.

Những tu sĩ chính đạo bọn họ nếu cứ luôn nói đến trách nhiệm thì tại sao nhân gian vẫn còn nhiều bi kịch xảy ra?

Yêu ma đều bị nô dịch, thiên hạ lẽ ra phải thái bình, nhưng Càn Thiên Tông bao nhiêu năm nay cũng đâu có nhàn rỗi?

Có đôi khi con người còn đáng sợ hơn yêu ma.

Sự hủy diệt bên ngoài không đáng sợ, giả từ bi mới là đáng sợ nhất.

Thẩm Nam Âm cố ý nhấn mạnh những điều này với Triệu Vô Miên chẳng phải càng chứng minh hắn phải chịu trách nhiệm cho Thánh nữ sao?

Người này có thể sẽ sớm trở thành phu quân của người khác.

May lúc trước khi trả thù nàng không thật sự làm gì hắn, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ khó xử chết mất.

Trình Tuyết Ý thay đổi thái độ mập mờ trước đó, ngoan ngoãn đáp lại như một sư muội bình thường: "Vâng, đại sư huynh."

Mặc dù đang làm việc quan trọng, Thẩm Nam Âm vẫn không khỏi ngẩn người một chút vì thái độ của Trình Tuyết Ý.

Hắn híp mắt nhìn nàng, chạm phải ánh mắt nghi hoặc kia, tay lại vô thức sờ lên đôi hoa tai bên hông.

Cuối cùng hắn không nói gì, đi theo hướng Phó Tiêu Nhiên rời đi, để lại một vạt áo cho Trình Tuyết Ý.

Nàng đến một nơi xa lạ, đối mặt với tình huống căng thẳng có lẽ trong lòng sợ hãi nên mới yên tĩnh, ngoan ngoãn.

Nếu nàng nắm lấy tay áo hắn, làm nũng với hắn, hắn cũng sẽ không từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!