Chương 43: (Vô Đề)

Trình Tuyết Ý thấy Thẩm Nam Âm thu hồi ánh mắt, dùng vỏ kiếm đẩy mạnh vào vai Phó Tiêu Nhiên rồi một mình đi về phía cuối cầu thang.

Hắn không nói gì, rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý, không ai biết.

Phó Tiêu Nhiên thất thần đứng im tại chỗ.

Còn Trình Tuyết Ý thì không khỏi suy nghĩ, hắn không nói rõ từ chối, chẳng phải là ngầm đồng ý sao?

Nếu hắn đồng ý, nàng phải mau chóng tính toán mới được..... Tuy rằng không vui lắm, trong lòng cũng khá khó chịu, nhưng không phải đến mức bế tắc.

Bích Thủy Cung chẳng phải còn nhị sư huynh sao?

Chiếc chuông bên hông không ngừng rung lên từ nãy đến giờ, nếu không phải nàng đè lại, Phó Tiêu Nhiên tuyệt đối sẽ không thể nói chuyện tử tế với Thẩm Nam Âm.

Thật phiền phức, nhị sư huynh sao lại vội vàng muốn gặp nàng thế chứ?

Giữa việc tiếp tục đi tới và quay lại đối mặt với lựa chọn mới, Trình Tuyết Ý suy nghĩ một chút, vẫn quyết định điều tra xong tin tức rồi mới đi.

Không cần vội.

Nhị sư huynh dễ thu phục hơn Thẩm Nam Âm nhiều.

Tạm thời làm cho lục lạc im lặng, Trình Tuyết Ý bước nhanh đuổi theo Thẩm Nam Âm, nàng đi chưa được bao lâu, Phó Tiêu Nhiên cũng chỉnh đốn lại tâm tình đi theo.

Trên mặt hắn đầy vẻ u ám, hiển nhiên suy nghĩ khác với Trình Tuyết Ý.

Hắn biết rõ Thẩm Nam Âm đã từ chối.

Không nói gì chỉ là nể mặt hắn.

Vỏ kiếm điểm vào vai hắn ba cái mang ý an ủi.

Dù sao ở đây còn có người thứ ba, Thánh tử Vô Dục Thiên Cung quỳ xuống cầu xin người khác, cuối cùng vẫn thất bại, nhìn thế nào cũng rất mất mặt.

Thẩm Nam Âm đang giữ lại cho hắn chút tôn nghiêm cuối cùng.

Nhưng hắn không cần.

Thật sự không cần!

Cô nương tốt như Tinh Hoa, nếu không có người nào đó ở đây, sao Thẩm Nam Âm lại từ chối?

Phó Tiêu Nhiên u ám nhìn bóng dáng Trình Tuyết Ý, nhịn không được lại chê bai một câu: "Ánh mắt thật kém!"

Tại Bích Thủy Cung của Càn Thiên Tông, Ngọc Bất Nhiễm thổi lục lạc vài lần vẫn không thấy phản ứng, ban đầu hắn thấy nhàm chán nên chỉ thử xem, hơn nữa nàng đi cũng hơi lâu rồi, nếu không trở lại có thể xảy ra chuyện gì không?

Xét thấy nàng phụ trách chăm sóc hắn, sắc thuốc, cho hắn uống thuốc cũng khá vất vả, hắn cũng có thể miễn cưỡng chống lưng cho nàng.

Tuy rằng hiện tại hắn không thể cử động, nhưng thân phận và năng lực vẫn còn đó, chỉ cần phái một đệ tử dưới trướng đi qua đã đủ để dàn xếp ổn thỏa cho nàng.

Nhưng lục lạc vẫn không có hồi âm, rõ ràng lúc đi đã thử nghiệm không có vấn đề gì, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì đến mức không có cơ hội trả lời lục lạc sao?

Ngọc Bất Nhiễm suy nghĩ lung tung, trong lúc cấp bách, ngón tay lại cử động một chút.

Tô trưởng lão vừa lúc trở về thấy động tĩnh nhỏ đó lập tức kích động tiến lên: "Cử động rồi, hài tử, ngươi cuối cùng cũng cử động rồi!"

Ngọc Bất Nhiễm: "..."

Thật là hết nói nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!