Việc duy nhất Ngọc Bất Nhiễm có thể làm bây giờ là hít thở thật mạnh, nàng có thể nghĩ ra chiêu này cũng không dễ dàng gì.
"Thử xem đi." Nàng hào hứng nói.
Ngọc Bất Nhiễm im lặng một lát cũng thật sự hít một hơi thật mạnh, lục lạc vừa động, chuông bạc bên hông Trình Tuyết Ý liền vang lên.
"Hoàn hảo!" Nàng vui vẻ nói: "Vậy ta đi đây, Đạo quân nghỉ ngơi đi, chờ ta quay lại."
Trước kia khi nàng chưa đến vốn cũng có người chăm sóc hắn.
Khi các nàng đi cũng sẽ nói một tiếng, nhưng lại không nói cho hắn biết đi đâu, cũng không có sự sắp xếp chu đáo như lục lạc này.
Hắn nằm một mình ở đây ngày này qua ngày khác, nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở Phệ Tâm Cốc, không thể nói cho ai, cũng không thể làm gì, cứ như vậy rồi dần mệt mỏi đến chết lặng, thậm chí còn có chút lo âu hoảng sợ.
Trình Tuyết Ý xuất hiện, vốn tưởng rằng là một cơn ác mộng lớn hơn, không ngờ...
Ngọc Bất Nhiễm không thể cử động đầu, đương nhiên không thể nhìn theo nàng rời đi.
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân đặc biệt của nàng liền biết nàng đã đi rồi.
Có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy Bồ Thảo Các thật vắng vẻ.
Bên ngoài Bồ Thảo Các, Trình Tuyết Ý giơ tay che nắng liếc nhìn giường bệnh trong phòng, hy vọng hắn thật sự sẽ sử dụng lục lạc, khi nói chuyện được có thể cho nàng biết chuyện bên trong Phệ Tâm Cốc.
Nàng không định truyền tin tức giả cho cao tầng tông môn, chỉ là muốn biết tình hình trong cốc trước, biết Phù Quang rốt cuộc đã làm gì.
Người làm hại Ngọc Bất Nhiễm chắc chắn không chỉ có mình Phù Quang, rốt cuộc còn ai có bản lĩnh lớn như vậy?
Hy vọng đừng là tiểu Ma Quân chưa từng lộ mặt, tuổi tác cũng tương đương với nàng.
Mẫu thân nàng còn sống từng nói người đó là ma trời sinh, không phụ mẫu sinh ra ở Phệ Tâm Cốc, tà ác đến cực điểm, không nên trêu chọc, ngàn vạn lần đừng để hắn nhân lúc nàng rời đi mà ra ngoài gây rối, nếu không Phù Quang và hồn phách của mẫu thân nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Không được, vẫn nên bám lấy Thẩm Nam Âm, gần đây hắn mới đi Phệ Tâm Cốc, phải nghĩ cách moi tin tức từ miệng hắn càng sớm càng tốt.
Nếu có thể danh chính ngôn thuận đi theo hắn trở về đó một chuyến thì càng tốt.
Trình Tuyết Ý vừa nghĩ, cơ hội đã tự mình đến.
Nhưng cơ hội này đến lại khiến nàng không vui lắm.
"Có chuyện rồi!"
Trình Tuyết Ý đang trên đường đến Thái Huyền Cung bỗng thấy đạo tràng chính của tông môn hỗn loạn.
Người của Ngọc Kinh và Vô Dục Thiên Cung tụ tập lại bàn tán xôn xao.
Thẩm Nam Âm, Diệp Nhược Băng và Phó Tiêu Nhiên đều ở đó, ba người đang giằng co, nói đúng hơn là Phó Tiêu Nhiên đang giằng co với Thẩm Nam Âm và Diệp Nhược Băng.
"Ý của Thánh tử là, Thánh nữ mất tích không lâu sau khi rời khỏi ta?"
Thẩm Nam Âm đang xác nhận thông tin với Phó Tiêu Nhiên: "Vậy tại sao hôm nay mới báo cho ta?"
Phó Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: "Tinh Hoa mất tích, ta tất nhiên phải đi tìm người trước rồi mới đến tìm ngươi tính sổ!"
"Bây giờ tìm không thấy người, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến Càn Thiên Tông tìm ngươi."
Sắc mặt Phó Tiêu Nhiên khó coi đến cực điểm, giọng nói gấp gáp lo lắng.
"Thẩm Nam Âm, ta giao muội muội cho ngươi, ngươi lại để nàng cho Diệp Nhược Băng rồi tự mình rời đi, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, ta dù liều mạng cũng sẽ bắt ngươi trả giá đắt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!