Chương 39: (Vô Đề)

Hắn là kiểu người mà nàng chưa từng gặp qua, Càn Thiên Tông có rất nhiều đệ tử bắt chước hắn, nhưng cái thần khó bắt chước, yêu quái ngàn năm có thể đánh cắp được dung mạo của hắn, nhưng không thể nào đánh cắp được ánh mắt và khí chất của hắn.

Hắn thật sự rất khác biệt.

"Theo lý mà nói, ta cũng vi phạm môn quy." Trình Tuyết Ý nhỏ giọng hỏi hắn giữa đêm khuya tĩnh mịch: "Vì sao Đại sư huynh không phạt ta?"

Nàng đột nhiên tiến lại gần, tay vu. ốt ve ngực hắn, thăm dò vào trong áo ngoài, nhón chân đến bên tai hắn, trước khi Thẩm Nam Âm kịp phản ứng lại nhìn chỗ nào đó phía dưới, ẩn ý nói: "Cũng đánh ta 30 "tiên" đi, Đại sư huynh~"

"Trình Tuyết Ý."

Thẩm Nam Âm cuối cùng cũng bùng nổ.

Hắn một tay đẩy nàng ra, gọi cả họ lẫn tên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ coi như đêm nay chưa từng gặp muội, cũng chưa từng nghe muội nói những lời này."

Trình Tuyết Ý nhìn bộ dạng kích động của hắn, khẽ lắc lục lạc bên hông.

Linh âm vang lên, một trận gió thổi qua Linh Thực Viên, Thẩm Nam Âm đã sớm đề phòng nên không bị linh âm mê hoặc tâm thần, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà run lên.

"Ta nói gì quá đáng sao? Đại sư huynh kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ ta không phạm sai lầm, không nên bị phạt?"

Thẩm Nam Âm nhắm chặt mắt.

Trình Tuyết Ý vẫn chưa đủ: "Đại sư huynh không nên đánh ta sao? Hay là huynh hiểu lầm lời ta nói, liên tưởng đến ý gì khác?"

"Đại sư huynh, ta không hiểu, huynh nghĩ đến cái gì mà kích động như vậy, giải thích cho ta nghe một chút được không?"

Làm sao nàng không biết chứ.

Ánh mắt nàng ta nhìn xuống dưới trước khi nói chuyện đã quá rõ ràng.

Bây giờ lại giả vờ ngây thơ vô tội nói mình bị hiểu lầm, thật sự chiếm hết thượng phong, chẳng tốn chút sức lực nào.

Không thể nói lý được mà.

"Ta không chỉ bất kính với đồng môn, ta còn 'ra tay đánh nhau' với đồng môn, hạ độc tra tấn, tu luyện tà thuật, Đại sư huynh không nên 'trừng trị' ta sao?"

Trình Tuyết Ý rõ ràng nói hai nghĩa, nhưng nghĩa đen của lời nàng nói thật sự không thể bắt bẻ được.

Bầu trời bắt đầu sáng, Thẩm Nam Âm không muốn ở lại thêm nữa bèn xoay người bỏ đi, Trình Tuyết Ý không ngăn được, cũng không định ngăn cản nữa.

Đêm nay châm ngòi đủ rồi, thêm nữa e là sau này hắn nhìn thấy nàng sẽ phải tránh xa.

Vậy thì hãy kết thúc bằng một câu nói khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Trình Tuyết Ý xách theo hộp đựng, thản nhiên nói: "Đại sư huynh vì ta mà phá lệ, đúng không?"

Thẩm Nam Âm dừng lại tại chỗ, không bước thêm bước nào nữa.

Trình Tuyết Ý xách hộp đựng đi tới, vốn định lướt qua hắn rời đi nhưng bỗng nhiên thấy Thẩm Nam Âm giơ tay cởi đai lưng.

Ngay cả nàng cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, ngây người tại chỗ, trừng lớn mắt không thể tin nổi nhìn đối phương.

Có ý gì??

Đột nhiên c. ởi quần áo là muốn làm gì...

Nội tâm còn chưa hết chấn động đã bị một phen chấn động khác làm cho không nói nên lời.

Thẩm Nam Âm cởi áo nửa chừng rồi xoay người lại, nói với nàng: "Ta chưa từng phá lệ cho ai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!