Hắn cưỡng ép đưa nàng về, đối với những câu hỏi của nàng tuy không hề phản bác, nhưng cũng không trả lời.
Hiện tại lại còn bảo A Thanh bỏ công việc đưa nàng về, nói nàng có lẽ quá mệt mỏi, đây là có ý gì?
Hắn cho rằng Trình Tuyết Ý có vấn đề về đầu óc.
Nói cách khác, hắn nghĩ nàng bị điên mới có thể xuất hiện ở Võ Đạo Trường, hỏi hắn những câu hỏi đó.
Trình Tuyết Ý tức giận đến mức bật cười, A Thanh chạy đến nắm lấy tay nàng, ánh mắt đầy tò mò nhưng vì ở trước mặt nhiều người nên không dám hỏi gì, nàng chỉ nhỏ giọng khuyên Trình Tuyết Ý về nghỉ ngơi.
Nàng không phản kháng, để mặc A Thanh kéo đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Nam Âm.
Nàng biết ánh mắt của mình e là không mấy thân thiện, đối với thân phận của hai người mà nói có phần thất lễ.
Nhưng Thẩm Nam Âm không hề tức giận, cũng không trách cứ. Hắn nhìn nàng một lúc cho đến khi nàng không thể không thu hồi ánh mắt vì thân phận của mình mới chậm rãi gật đầu chào tạm biệt. Sau đó thân ảnh biến mất, rời đi trước.
Trình Tuyết Ý bật cười thành tiếng.
Đã hiểu.
Giả vờ không quen biết đúng không.
Hắn cảm thấy thừa nhận quan hệ với một đệ tử ngoại môn tầm thường như nàng ở trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Phó Tinh Hoa rất mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến hôn sự sao?
Hắn định cứ thế mà không gặp nàng nữa?
Nhất định là do nàng diễn vai đệ tử ngoại môn quá đạt mới khiến Thẩm Nam Âm dám đối xử bạc tình với nàng như vậy.
"Tuyết Ý, sao ngươi lại quen biết đại sư huynh, còn cùng hắn trở về?"
Vừa ra khỏi đám đông, A Thanh liền nhịn không được hỏi.
Câu hỏi này không chỉ nàng tò mò, mà e rằng tất cả các đệ tử ở Thái Huyền Cung vừa rồi đều muốn biết nguyên nhân.
Nhưng trước khi nhận được câu trả lời, A Thanh lại nghe thấy tiếng cười của Trình Tuyết Ý.
"Tuyết Ý, ngươi cười gì vậy?" Nàng thấy hơi lo lắng.
Trình Tuyết Ý bình tĩnh nói: "Không có gì, hôm nay ta quá mệt mỏi, lúc về phòng suýt nữa ngã xuống vực, may mà đại sư huynh kịp thời ra tay cứu giúp nên mới đưa ta trở về."
Vừa nghe thấy vậy, A Thanh lập tức quên hết mọi chuyện khác, lo lắng ôm lấy nàng nói: "Rơi xuống vực! Ngươi không sao chứ! Có bị thương ở đâu không!"
Tuyết Ý bị nàng ôm xoay vòng vòng, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt.
Nàng thở dài, dịu dàng nói: "Không sao, đã nói là được cứu rồi mà."
A Thanh tức giận nói: "Lần sau không được thức đêm nữa! Ta biết ngay hôm nay ngươi khác lạ như vậy là do ngủ không đủ giấc mà! Đâu phải ta không có tay không có chân, không làm được mấy việc quét dọn đó, cần gì ngươi phải thức đêm làm giúp ta?"
"..." Thật là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Nếu nàng thức trắng đêm vì muốn giúp A Thanh chia sẻ công việc thì cũng sẽ không cảm thấy ấm ức như vậy.
Trình Tuyết Ý cảm nhận được A Thanh đang xoa tóc mình, nghe nàng dặn dò: "Nghe ta nói, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, coi như là tỷ tỷ của ngươi, sau này đừng làm vậy nữa, biết chưa?"
Tuyết Ý ngẩn người một lúc lâu, ngơ ngác nhìn A Thanh hồi mới nhẹ nhàng gật đầu: "Biết rồi."
"Chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa."
Chuyện dám trêu đùa nàng như vậy, nàng sẽ không để nó xảy ra lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!