Không đối mặt cũng không nói chuyện, xem ra vẫn còn đang giận.
Thẩm Nam Âm cũng không nói tiếp.
Hắn không cảm thấy mình đã nói sai điều gì.
Cũng không cảm thấy Trình Tuyết Ý không vui là điều không hợp lý.
Hắn có thể hiểu được những phản ứng này của nàng.
Nàng bộc lộ ra ngoài, hắn còn đỡ hơn một chút.
Ngược lại nàng cứ lạnh nhạt, không nói một lời, khiến hắn không biết phải làm sao.
Thẩm Nam Âm rất hiếm khi không biết phải làm sao.
Ngọc Bất Nhiễm từng nói ghét nhất hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nắm chắc mọi việc, hắn thật sự làm gì cũng rất chắc chắn.
Lúc cự tuyệt Trình Tuyết Ý cũng vậy.
Chỉ là nhìn nàng lúc này xa cách lạnh lùng, trong lòng bỗng có chút rối loạn không nói rõ được.
Hai người cùng nhau đi qua một lối đi ẩm ướt, phía sau thác nước có một không gian khác, đỉnh động tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào mặt Trình Tuyết Ý khiến nàng trông rực rỡ, sống động.
Thẩm Nam Âm mặc y phục Bất Nhiễm Trần, nước lửa không xâm phạm.
Còn bộ y phục bình thường của đệ tử ngoại môn Trình Tuyết Ý thì nhanh chóng bị nước nhỏ giọt từ đỉnh động làm ướt.
Hắn đưa tay muốn giúp nàng lau khô, Trình Tuyết Ý nói thẳng: "Không cần, đại sư huynh tốt nhất nên tránh xa ta một chút, kẻo ta không kiềm chế được lại làm ra những 'hành vi không chính đạo'."
Thẩm Nam Âm: "..."
Trong lối đi xuất hiện rất nhiều dây leo, hơi nước ẩm ướt dần dần biến mất, ánh sáng cũng trở nên mờ tối.
Nghĩ đến tu vi của Trình Tuyết Ý thấp, sợ nàng không nhìn rõ đường, Thẩm Nam Âm lấy ra một đoàn hỏa linh để chiếu sáng.
Lối đi vốn rộng rãi trở nên chật hẹp, hai người từ khoảng cách vài bước chân dần dần đi sát vai nhau.
Dù vậy vẫn khó đi, Trình Tuyết Ý trực tiếp bước lên đi trước hắn.
Người nhớ đường là nàng, nàng đi phía trước, Thẩm Nam Âm đi phía sau đề phòng bất trắc, như vậy cũng được.
Hỏa linh chiếu sáng con đường phía trước, trên người Trình Tuyết Ý tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Ánh lửa lay động, Thẩm Nam Âm khi thì thấy nàng mím chặt môi, khi thì thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng lên.
Hắn không phải là người thích nói nhiều.
Giống như lời Trình Tuyết Ý nói, nếu không muốn dây dưa thêm nữa, với tính cách của nàng và cách xử lý trước đây của hắn, nên mặc kệ tất cả.
Nàng muốn giận dỗi hay đau lòng đều là một quá trình, qua rồi sẽ ổn, dù sao cũng phải trải qua.
Nhưng hắn lại nghe thấy mình mở miệng phá vỡ sự im lặng, dùng giọng điệu gần như giải thích: "Trong toàn bộ Càn Thiên Tông, ta chỉ biết một người ngoài kiếm đạo ra còn tu luyện Linh Âm Ảo Thuật, hơn nữa còn là cao thủ."
Bước chân Trình Tuyết Ý dừng lại, dây leo dưới chân chằng chịt khó gỡ, lại rất dày, đế giày của nàng bị ướt suýt nữa té ngã, người nghiêng sang một bên, Thẩm Nam Âm đưa tay muốn đỡ nhưng bị nàng né tránh.
Hắn nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, chậm rãi thu tay về, tiếp tục nói: "Là Thần Nguyện sư thúc. Sư thúc của sư tôn sư muội, cũng là sư thúc của ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!