Hắn nhận ra rằng lời nói trước đó có thể vẫn chưa đủ rõ ràng.
Hắn cần phải cho Trình Tuyết Ý và bản thân một cái kết chính thức, trực tiếp, không ai có thể mơ hồ được nữa.
Thẩm Nam Âm điều khiển tiên hạc đáp xuống, dừng lại trên ngọn núi gần Vân Mộng Hiệp.
Bóng đêm dần tan, ánh sáng xuất hiện trên đường chân trời, Trình Tuyết Ý có chút không quen mà nhíu mày.
Thẩm Nam Âm đứng ngược sáng, ánh mặt trời chiếu vào hắn, người quen với bóng tối như nàng vô thức lùi lại.
Đi được vài bước lại nghe thấy Thẩm Nam Âm trịnh trọng nói: "Trình sư muội."
Trình Tuyết Ý khựng lại, nhìn nam nhân trong ánh sáng, dáng người hắn cao lớn, bóng dáng bao phủ lấy nàng.
Nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn bóng loáng cùng đôi môi mềm mại, hồng nhuận, trông rất ngon.
Đôi môi đẹp đẽ này lại nói ra những lời khiến nàng chán ghét.
"Sư muội hỏi ta có từng nằm mơ thấy muội hay không, câu trả lời là có. Với những chuyện trước kia giữa ta và sư muội, việc mơ thấy muội là điều ta không thể khống chế. Nhưng chỉ có một lần, sau đó không còn nữa."
Sau đó hắn rất ít khi ngủ.
Thẩm Nam Âm tự mình kiên định nói: "Sư muội lại hỏi ta có từng... nghĩ đến hay không... Câu trả lời là không."
"Dù là trước kia hay bây giờ, ta đều chưa từng có ý nghĩ như vậy, sau này cũng sẽ không."
Nam nhân được bao bọc bởi kim quang giống như ngọn núi cao không thể vượt qua, như cơn gió không thể nắm bắt, không ai có thể bẻ gãy đôi cánh tự do hướng về phía trước của hắn.
"Ta nguyện noi theo sư tôn, cả đời cống hiến cho Càn Thiên Tông, chuyên tâm tu đạo, không màng thế sự."
Thẩm Nam Âm nghiêm túc cúi đầu hành lễ với Trình Tuyết Ý, cánh hoa rơi xuống từ lưng chừng núi lướt qua mắt Tuyết Ý, nàng không chớp mắt, cũng không né tránh, nhìn thẳng vào đỉnh đầu nam nhân.
"Mong sư muội thành toàn."
Thành toàn.
Hay cho một câu "thành toàn".
Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm cúi người với mình.
Nhưng kết quả hoàn toàn không phải như nàng mong muốn.
Hắn cúi lưng, nhưng lại là để đẩy nàng ra xa.
Trình Tuyết Ý lặng lẽ nhìn hắn, hắn vẫn cúi người, giữ nguyên tư thế hành lễ, dường như nếu nàng không đồng ý sẽ không đứng dậy.
Thật nực cười.
Ngươi định dùng cách này để ép buộc ta sao?
Trình Tuyết Ý bước lên vài bước, đưa tay đặt lên vai hắn.
Nàng không chút biểu cảm mà đỡ hắn dậy.
Thẩm Nam Âm cũng không cố chấp hành lễ với nàng nữa.
Hắn đứng dậy, ánh mắt chạm vào ánh mắt Trình Tuyết Ý, trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn rất nghiêm túc lạnh nhạt khiến hắn vốn dã quen với vẻ mặt hay thay đổi, thường xuyên tươi cười của nàng có chút không quen.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nương đang lạnh lùng bỗng nhiên cười rộ lên, dùng sức đẩy hắn ra rồi tự mình cười ngặt nghẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!