Chương 24: (Vô Đề)

Lắc lư bay một lúc thật sự không phải là chuyện không thể chấp nhận được.

Nhưng mặc dù Trình Tuyết Ý đã cố tình làm hạc giấy lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn quá nhỏ.

Nhỏ đến mức Thẩm Nam Âm muốn giữ khoảng cách với nàng cũng không được, vì tiên hạc lắc lư không vững.

Hắn không thể không áp sát vào lưng nàng.

Thẩm Nam Âm dáng người cao ráo ngồi trên tiên hạc, cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu Trình Tuyết Ý.

Hắn nhìn búi tóc rối bù của nàng, đồ trang trí vỏ sò trên búi tóc, còn có đường cong vai cổ nàng, lồng ngực phập phồng, cùng đôi tay đang nắm lấy nhau trên hạc giấy.

Ánh trăng mờ ảo, vì Trình Tuyết Ý bay lên không cao nên ánh sáng cũng không tốt lắm.

Dù vậy cũng không ảnh hưởng đến việc tu sĩ nhìn đồ vật, Thẩm Nam Âm bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.

"Trình sư muội." Hắn muốn xuống dưới: "Ta nghỉ đủ rồi, để ta ngự kiếm đưa muội đi."

Trình Tuyết Ý chậm rãi nói: "Nếu đại sư huynh nhiều linh lực thì có thể để dành một chút qua Vân Mộng Hiệp giúp ta hái tiên thảo. Còn bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm thì giúp ta niệm giữ ấm chú đi"

Nàng rùng mình một cái, thân thể khẽ run trong lòng hắn, Thẩm Nam Âm lập tức cứng đờ.

"Lạnh quá." Nàng oán trách.

Đêm khuya lạnh lẽo, cả người nàng lạnh run, Thẩm Nam Âm không tự chủ được mà dùng pháp chú làm ấm cho nàng.

Pháp chú giữ ấm thật ra không có cụ thể, dù sao tu sĩ cũng không sợ lạnh, hầu hết đều dựa vào tu vi của bản thân.

Nếu có pháp chú như vậy, trước đó hắn cũng không cần dùng áo ngoài bọc nàng.

Hắn chỉ có thể tìm cách khác, lấy hỏa linh trong linh khí xung quanh, làm bốc hơi chúng để tạo ra một loại hiện tượng ấm áp.

Cách này khá hiệu quả nhưng Trình Tuyết Ý dường như vẫn lạnh.

Nàng hơi nheo mắt, vẻ mặt mệt mỏi không còn tinh thần như ban ngày.

Thẩm Nam Âm mấp máy môi, lại không biết nên nói gì.

Hai người dựa vào nhau quá gần, lại còn đang ngồi, hắn tuyệt đối không có ý mạo phạm, tâm như nước lặng, nhưng một số bộ phận trên cơ thể vẫn không thể tránh khỏi tiếp xúc với nàng nhiều lần.

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, Thẩm Nam Âm không né tránh, nghiêm túc nói: "Sư muội, để ta dùng kiếm đưa muội đi."

Trình Tuyết Ý nghiêng đầu, cười nói: "Đại sư huynh quả nhiên giống như lời bọn họ nói, thiên phú dị bẩm nha~"

"..."

Những người khác nói thiên phú dị bẩm tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là nói thiên phú của hắn xuất chúng, Thẩm Nam Âm có thể chắc chắn điều đó.

Trình Tuyết Ý nói thiên phú dị bẩm tuyệt đối không giống với bọn họ, Thẩm Nam Âm cũng có thể chắc chắn điều đó.

Hắn lập tức đứng dậy, nhưng bị Trình Tuyết Ý ngăn lại.

"Chạy cái gì, dù sao ta cũng đã sờ rồi."

Hồi ức về đêm trong hang động ùa về như thác lũ, Thẩm Nam Âm nắm lấy tay Trình Tuyết Ý, nhíu mày nói: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Ta vô tình mạo phạm sư muội, mong sư muội nói năng cẩn thận."

Thẩm Nam Âm thật sự vô tình mạo phạm.

Chỉ là vấn đề tư thế và vị trí khiến bọn họ không thể không tiếp xúc như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!