Nhưng không thể tận mắt giám sát Thẩm Nam Âm, nàng lại không yên tâm.
Tuy rằng trước đó bị hoạ bì lừa, đối phương không phải đại sư huynh thật sự, nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng người trước mắt này.
Hắn có thể vì sư đệ mà cướp Tu Nguyệt Thảo, thì cũng có thể vì người khác mà phản bội lần thứ hai.
Nàng sẽ không bao giờ coi lời hắn nói là thật nữa.
"Đại sư huynh mạo hiểm vì ta, sao ta có thể không đi?"
Trình Tuyết Ý vẫn chưa muốn xé rách mặt với hắn, nàng còn cần lợi dụng hắn.
"Ta cũng phải tự mình bỏ chút công sức mới có thể yên tâm."
Thẩm Nam Âm còn muốn nói gì nữa thì bị Trình Tuyết Ý bịt miệng.
Nàng nhón chân, một tay đặt lên vai hắn, một tay che miệng hắn, quan sát phản ứng của hắn.
Thẩm Nam Âm không nói nữa, đôi môi ấm áp mềm mại áp vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, hắn lại nghĩ đến việc cơ thể nàng rất lạnh.
Khí hậu ở Thủy Vân Gian đúng là không bằng Càn Thiên Tông bốn mùa như xuân, Thẩm Nam Âm suy nghĩ một chút liền không muốn nàng quay về nữa.
Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân ôn nhuận như ngọc, luôn tỏ vẻ rất tự tin.
Hắn quả thật mưu trí hơn người, chưa bao giờ thất bại trong bất kỳ việc gì.
—— ngoại trừ Trình Tuyết Ý.
Chuyến đi này rằng nguy hiểm, nhưng Thẩm Nam Âm không cảm thấy mình không thể bảo vệ một sư muội.
Trong sự cẩn thận, hắn càng có thêm một phần tự tin.
Vì vậy, cùng đi thì cùng đi thôi.
Thẩm Nam Âm lùi lại một bước, đôi môi rời khỏi lòng bàn tay nàng, không nói lời từ chối nữa.
Trình Tuyết Ý chỉ đường cho hắn: "Nếu vị trí nàng ta cho không sai, nơi lấy được Tu Nguyệt Thảo cách đây rất xa, đi về phía tây, qua Vân Mộng Hiệp mới đến."
Đi về phía tây, khí hậu chắc chắn sẽ càng lạnh hơn.
Thẩm Nam Âm không nói gì, lặng lẽ gọi ra bản mệnh kiếm.
Lần này không cần hắn kéo, Trình Tuyết Ý đã tự mình nhảy lên.
Lúc đến nàng ngồi phía trước, lần này nàng đứng phía sau.
"Gió phía trước khó chịu." Nàng cau mày nói: "Ta muốn ngồi phía sau."
Thẩm Nam Âm vẫn im lặng, mím chặt môi đặt Hồng Trần Kiếm xuống đất.
Vừa đứng vững, đã có một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy eo hắn.
Lưng hắn cứng đờ, cảm nhận được hơi thở còn chút ấm áp của nàng phả vào lưng.
"Đại sư huynh, xuất phát thôi!"
Giọng nói tràn đầy năng lượng khiến hắn nhớ đến bộ dạng nàng nói chuyện với nữ tử che mặt.
Nàng nói với người khác, từng câu từng chữ đều là lời khen ngợi hắn, mỗi lần nàng nói một câu, lông mi của Thẩm Nam Âm lại rung động nhanh hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!