Sắc mặt hắn từ đầu đến cuối không hề thay đổi, vừa ngự kiếm vừa khống chế nàng, còn vừa niệm chú.
Trình Tuyết Ý không phải là đệ tử ngoại môn thật sự, mặc dù chú ngữ của hắn niệm rất nhanh nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được loại chú ngữ hắn đang sử dụng.
Thuật tìm kiếm?
Hắn đang tìm người, hay là tìm thứ gì đó?
Trình Tuyết Ý lơ đãng một chút, Hồng Trần Kiếm bỗng nhiên lao thẳng xuống.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, theo quán tính ngã về phía sau, đập mạnh vào lòng Thẩm Nam Âm.
Nàng quay đầu lại nhìn, ánh mắt giao nhau với hắn, Thẩm Nam Âm nhanh chóng né tránh, sau khi Hồng Trần Kiếm đáp xuống đất, hắn kéo Trình Tuyết Ý xuống khỏi thân kiếm.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với ngự kiếm, hơn nữa còn trong tình cảnh thay đổi đột ngột như vậy nên thành ra có chút choáng váng, bước chân cũng không vững, đi được vài bước đã chóng mặt ngã vào người hắn.
Thẩm Nam Âm đứng im tại chỗ nhìn thẳng về phía trước, không đưa tay đỡ nàng nhưng cũng không đẩy nàng ra.
"Thẩm Nam Âm, ngươi ——"
Nàng dựa vào người hắn, đang định mắng nhưng lời chưa kịp nói ra đã nghe thấy hắn đang nói chuyện với một người khác.
"Tại hạ là Thẩm Nam Âm của Càn Thiên Tông."
Hắn đã tìm được mục tiêu của thuật tìm kiếm, lễ phép nói: "Mạo muội đến đây, mong thứ lỗi."
Trình Tuyết Ý lập tức nhìn qua người thứ ba ở đây, người này che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đầy kinh ngạc, đường đi của nàng bị chặn, cho dù không muốn bị làm phiền cũng phải chịu đựng sự quấy rầy này.
"Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân."
Danh tiếng của Thẩm Nam Âm quá lớn, cũng quá hiển hách, sau khi hắn tự báo thân phận, thái độ của đối phương rõ ràng tốt hơn một chút.
"Ngài dùng cách gì đến đây? Tìm ta có việc gì?"
Nữ tử che mặt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, giọng nói khàn khàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Trình Tuyết Ý.
Trình Tuyết Ý lấy lại tinh thần, đầu óc tỉnh táo hơn một chút cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
"Thẩm Nam Âm ——"
Nàng lại gọi tên hắn, nhưng Thẩm Nam Âm không để ý, chỉ nói với nữ tử che mặt: "Bần đạo bắt được khí tức của đạo hữu trên Tu Nguyệt Thảo, nên lần theo đến đây, thật sự thất lễ. Nhưng sự việc khẩn cấp, bần đạo chỉ đành mạo muội, xin đạo hữu cho biết cây Tu Nguyệt Thảo kia được tìm thấy ở đâu, bần đạo chỉ muốn biết điều này, biết rồi sẽ rời đi ngay, tuyệt đối không làm phiền thêm."
Chậm đã.
Tu Nguyệt Thảo?
Trình Tuyết Ý nhận ra điều gì đó liền nói ngay: "Đại sư huynh ~"
Thẩm Nam Âm dừng lại một chút, cuối cùng cũng nhìn nàng một cái.
Nữ tử che mặt cũng nhìn theo, ánh mắt thay đổi một cách kỳ lạ.
Màn kịch thật hay, vừa rồi còn gọi Thẩm Nam Âm Thẩm Nam Âm, gọi đến hùng hổ dọa người, vậy mà trong nháy mắt đã đổi giọng gọi đại sư huynh?
Tốc độ thay đổi sắc mặt này thật đáng khâm phục.
"Nếu ta không nhầm, Chân Võ Đạo Quân đã lấy được Tu Nguyệt Thảo ở Đầu Tràng Thị rồi, sao còn phải tìm nữa?"
Thẩm Nam Âm còn chưa kịp đáp lại, Trình Tuyết Ý đã thân mật khoác tay hắn, nói với nữ tử che mặt: "Tỷ tỷ, đại sư huynh tìm Tu Nguyệt Thảo là cho ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!