Ngay cả sư đệ khó dạy nhất cũng không dám nói thế.
Hắn lạnh lùng quay đầu lại, Trình Tuyết Ý thấy vậy liền cười.
"Sao vậy, đại sư huynh muốn dạy dỗ ta?" Nàng thản nhiên nói: "Ngươi không giúp ta, chẳng lẽ ta không được tìm người khác giúp?"
Thẩm Nam Âm cau mày nói: "Muội chắc chắn nhìn ra được tên đó đang lừa muội, cũng không có khả năng vì linh thạch mà bán đứng bản thân, chỉ đơn giản là muốn dùng cách này để chọc giận ta."
"Muội biết ta sẽ đến tìm muội."
Trình Tuyết Ý ngừng cười, lạnh lùng nói: "Ta chọc giận ngươi để làm gì? Đại sư huynh đừng tự mình đa tình, cứ tưởng người khác làm gì cũng là vì ngươi."
"Nếu không phải chắc chắn ta ở gần đây, muội sẽ không để tên đó đến gần ngươi như vậy."
"Nói như thể ngươi rất hiểu ta vậy?" Trình Tuyết Ý chế giễu: "Thẩm Nam Âm, ngươi đừng buồn cười quá."
"Ta không hiểu muội sao." Thẩm Nam Âm nói: "Ngay cả đến gần ta muội cũng theo bản năng căng thẳng toàn thân, huống chi là người khác."
Trình Tuyết Ý hoàn toàn ngây người..... Quả thật là như vậy.
Cho dù là đêm trong hang động, hay là lúc ở trong nhã gian bị hắn lôi kéo, nàng thật sự theo bản năng cứng người, cơ bắp căng thẳng.
"Muội muốn Tu Nguyệt Thảo đến vậy à?"
Nàng không nói, Thẩm Nam Âm lại tiếp tục hỏi, khi nhắc đến chuyện này, Trình Tuyết Ý liền hoàn hồn.
Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Nam Âm, thành thật nói: "Ngươi biết không, bây giờ ta rất muốn giết ngươi."
Thẩm Nam Âm nhìn nàng một lúc, sau đó truyền âm cho Đầu Trường của Quỷ Thị ngay trước mặt nàng, lệnh cho bọn họ lập tức đưa Tu Nguyệt thảo đã đấu giá được đến Càn Thiên tông, tận tay giao cho Tô trưởng lão của Bích Thủy cung.
Là đơn hàng của Càn Thiên tông, Quỷ Thị không dám chậm trễ, nhất định sẽ đưa đến nhanh chóng và an toàn.
Trình Tuyết Ý trợn tròn mắt, kế hoạch lừa lấy Tu Nguyệt Thảo trên người Thẩm Nam Âm của nàng tan thành mây khói, nàng bị chọc tức đến cực điểm, lại một lần nữa giơ tay lên, hung hăng cắn vào mu bàn tay đang nắm lấy tay nàng của Thẩm Nam Âm.
Thẩm Nam Âm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Trình sư muội, như vậy không thể giết ta được."
Trình Tuyết Ý đương nhiên biết cắn người không thể giết người.
Nhưng không còn cách nào khác, chẳng lẽ với linh mạch đang bị phong ấn của nàng có đủ sức để đánh một trận với hắn sao?
Nếu linh lực của nàng còn nguyên vẹn, nhất định sẽ đánh cho Thẩm Nam Âm hộc máu ngã gục xuống đất.
Mẫu thân nói nàng là kỳ tài tu luyện, cả Phệ Tâm cốc cũng không tìm được ai mạnh hơn nàng.
Ngay cả tiểu ma quân trời sinh ma thể chỉ xuất hiện trong truyền thuyết cũng không phải là đối thủ của nàng.
Vậy còn Thẩm Nam Âm thì sao?
Trình Tuyết Ý rất muốn đường đường chính chính đánh một trận với hắn.
Nhưng nàng mang trên lưng quá nhiều thứ, trước khi có được Bạch Trạch đồ, tuyệt đối không thể để lộ thân phận.
Có thể cứu sống mẫu thân hay không, có thể cứu được Phù Quang hay không, tất cả đều phụ thuộc vào nàng.
Cũng phụ thuộc vào người trước mắt này.
Trình Tuyết Ý chậm rãi ngước mắt lên, vừa cắn mu bàn tay Thẩm Nam Âm vừa nhìn vào mặt hắn.
Hốc mắt nàng đỏ đậm, con ngươi phủ kín tơ máu, Thẩm Nam Âm nhìn rõ sự kiên cường và ngang bướng trong mắt nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!