----
Bích Thủy Cung, Bồ Thảo Các.
Trình Tuyết Ý đang quỳ gối, nghe Tô trưởng lão "dạy bảo".
"Có chuyện gì thì cứ nói ra, sao ngươi cứ tự ý hành động một mình, kết quả thế nào?"
Tô trưởng lão nhìn Trình Tuyết Ý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kết quả chẳng phải là hại người hại mình, ai cũng không sống yên ổn sao!"
"Ngươi và ta kết giao, ta đối xử chân thành với ngươi, ngươi cũng đối xử chân thành với ta, vậy thì có gì không thể nói rõ?"
Trút giận một hồi, bà vẫn rất tức giận: "Ngươi cho rằng Bích Thủy Cung của ta không dung nạp được ngươi sao? Hay ngươi thật sự cảm thấy một y tu như ta là kẻ vô dụng, chưa từng phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào trên người ngươi?"
Trình Tuyết Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập không thể tin được.
Tô trưởng lão càng tức giận hơn: "Trình Tuyết Ý, ngươi thật sự cho rằng ta làm trưởng lão bao nhiêu năm nay là vô ích sao! Cái đuôi cáo của ngươi giấu kỹ lắm nhỉ!"
Bà cúi người, điểm lên trán Trình Tuyết Ý, khiến nàng không ngừng ngửa ra sau.
"Ngay từ khi ngươi luyện hóa Hoả Linh Long Đan, ta đã biết ngươi không tầm thường, sau đó Nam Âm đến chữa thương, ngươi lại một mình chạy đến Tàng Thư Các của ta, ngươi cho rằng ta không biết con đang tìm gì sao?"
Tô trưởng lão đều biết, nhưng bà không nói gì, sau đó cũng không làm gì cả.
Sau khi Trình Tuyết Ý xảy ra chuyện, bà cũng không bỏ đá xuống giếng, còn bảo vệ A Thanh rất tốt.
Trình Tuyết Ý mím môi, cúi đầu áy náy: "Trưởng lão, xin lỗi, là ta có lòng dạ tiểu nhân."
Nàng không ngại thừa nhận mình là tiểu nhân.
"Ta sinh ra ở Phệ Tâm Cốc, từ nhỏ phụ thân đã dạy ta, ngoài mẫu thân và ông ấy ra, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nếu không chết như thế nào cũng không biết."
Trong những năm tháng ở Phệ Tâm Cốc, nàng cũng dựa vào điều này mà sống sót.
Sau khi ra ngoài, đến Càn Thiên Tông, nàng vẫn không thể thay đổi quan niệm sống, nên đừng nói là Tô trưởng lão, ngay cả Thẩm Nam Âm, nàng cũng phải mất một thời gian mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
"Tô trưởng lão."
Trình Tuyết Ý khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."
Lừa dối tình cảm chân thành của người khác, đúng là nên xin lỗi.
Tô trưởng lão nhìn nàng hồi lâu với vẻ mặt phức tạp mới khó khăn nói: "Cũng không cần như thế. Chân thành đổi lấy chân thành, ngươi cho ta chân thành thì đừng có lừa ta nữa."
Trình Tuyết Ý khẽ rùng mình, Tô trưởng lão thở dài, vỗ mặt nàng: "Đi thăm A Thanh đi, nàng đợi ngươi lâu lắm rồi."
Trình Tuyết Ý đứng dậy, thấy Tô trưởng lão né qua một bên, nàn đột nhiên tiến lên ôm chặt bà, Tô trưởng lão sửng sốt, khóe mắt đỏ hoe, thúc giục: "Đừng có làm nũng, được rồi, đừng áp dụng mấy chiêu trò hay dùng với Nam Âm lên người ta, mau đi thăm A Thanh đi!"
Trình Tuyết Ý cười khúc khích: "Ôm trưởng lão và đại sư huynh chắc chắn là cảm giác khác nhau…"
"Còn nói hươu nói vượn! Đi mau!"
Vào phòng trong của Bồ Thảo Các, Trình Tuyết Ý liếc mắt một cái đã thấy A Thanh đang nằm, nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nửa ngày đều phải nghỉ ngơi, A Thanh biết nàng sẽ đến nên đợi đến sốt ruột.
"Hù chết ta rồi!" A Thanh nắm tay nàng: "Ta sợ trưởng lão trách ngươi, may mà không sao."
Nàng vẫn còn lẩm bẩm: "Cũng đúng, trưởng lão thương ngươi như vậy, bà lại là người dịu dàng, sao có thể trách ngươi chứ?"
A Thanh rưng rưng nước mắt, khẽ vu. ốt ve khuôn mặt Trình Tuyết Ý: "Tuyết Ý, ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại, ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi biết nhường nào đâu, khi ngươi hôn mê, ta luôn muốn đi thăm ngươi, hôm qua mới có sức đi một chuyến, thấy ngươi nằm yên ổn trong tĩnh thất, ta mới thật sự yên tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!