Chương 157: (Vô Đề)

Hầu như ngay sau khi hắn kê chân cho sư tôn xong, cơ thể ông liền bắt đầu hóa thành những đốm sáng, chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo chật hẹp.

Mùi ẩm mốc xung quanh Thẩm Nam Âm bị xua tan, cảm nhận được linh khí tinh khiết tràn ngập xung quanh, hắn một lần nữa ý thức được, sư tôn thật sự đã chết.

Hắn không kiềm chế được mà nhớ lại kỷ niệm xưa, lúc sư tôn cầm tay dạy hắn Băng Tâm kiếm quyết, hay lúc còn chưa tích cốc, vì Thanh Hư Các không có thực đường cho đệ tử, sư tôn lại không muốn hắn lãng phí thời gian đi xuống núi nên tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn và sư đệ.

Mỗi khi bọn họ luyện tập xong, mệt mỏi rã rời, luôn có thể ăn được đồ ăn do sư tôn tự tay làm.

Tay nghề nấu nướng của sư tôn rất bình thường, nhưng đó là Tĩnh Từ Pháp Tông đệ nhất thiên hạ, là đôi tay dùng kiếm tự tay nấu cơm cho bọn họ, hắn và sư đệ sẽ không cảm thấy đồ ăn bình thường, bọn họ chỉ cảm thấy được nâng niu mà mừng rỡ.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trăm năm vội vã, thiếu niên trưởng thành tiễn biệt sư phụ, trong căn phòng đầy ánh sáng đom đóm, nhặt lên thứ còn sót lại sau khi Lục Bỉnh Linh biến mất.

Không phải xá lợi, cũng không phải xương cốt.

Là một lá bùa bình an.

Thẩm Nam Âm cầm lá bùa bình an, nhìn thấy chữ viết của Hồng Lí tự ở góc lá bùa.

… Đây là thứ duy nhất sư tôn để lại.

Thẩm Nam Âm cất lá bùa bình an rồi mang theo Vô Phương rời đi.

Sư tôn đã được an táng, hắn nên đi làm việc tiếp theo.

Hắn phải đi xem Trình Tuyết Ý thế nào.

Canh giờ còn sớm, nàng và Chung Tích Ảnh hẳn vẫn chưa phân thắng bại.

Thẩm Nam Âm không tốn nhiều công sức liền tìm được Trình Tuyết Ý, thậm chí không thể nói là tìm, trận chiến này của các nàng động tĩnh quá lớn, toàn bộ tu giới đều nằm trong phạm vi chiến đấu, hắn chỉ cần lần theo Huyết Ma chi khí là có thể tìm được ra.

Vị trí của nàng vừa vặn cách Vân An không xa, Thẩm Nam Âm ngẩng đầu nhìn thấy mây đen che khuất mặt trời, ma khí bên trong thoang thoảng, gần như bị mây đen bao phủ, mây đen tràn ngập kiếm ý đằng vân độc đáo của Chung Tích Ảnh, tình hình có vẻ rất không ổn.

Sẽ thua sao?

Không.

Nàng sẽ không không.

Thẩm Nam Âm chưa từng nghĩ đến chuyện Trình Tuyết Ý thua.

Nàng nhất định sẽ thắng, hắn tin chắc điều này nên không hề dao động.

Hắn đeo kiếm của sư tôn và kiếm của mình ra sau lưng rồi phi thân vào trong vòng mây đen, hắn không định nhúng tay giúp đỡ, chỉ muốn đến gần để xác định tình hình.

Vào trong mây mới phát hiện tình hình hoàn toàn trái ngược với những gì nhìn thấy bên ngoài, Trình Tuyết Ý không những không rơi vào thế bất lợi mà nàng thậm chí đã thắng.

Trên tầng mây cuồn cuộn, bản mạng kiếm của Chung Tích Ảnh đã gãy, tóc tai rối bù, váy áo nhuốm máu.

Cổ bà ta bị Trình Tuyết Ý bóp chặt, tứ chi bị kiếm khí trói buộc, không thể động đậy.

Nhưng bà ta vẫn ung dung, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười, trông có vẻ rất vui.

"Đi đến bước này, thắng thua đối với ta đã không còn quan trọng nữa." Bà ta kiêu ngạo nói: "Là ta sơ suất, tên ma kia quá vô dụng, vậy mà lại để ngươi đoạt được Ma Linh Châu. Ngươi có Thần Khí gian lận đó, ta không chống đỡ được, cũng không có gì không thể chấp nhận."

"Ta và ngươi đánh một trận, mặc dù có Ma Linh Châu, ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì, sao ta có thể thua chứ?"

Lời này của Chung Tích Ảnh khiến Thẩm Nam Âm nhanh chóng phát hiện ra vết thương của Trình Tuyết Ý.

Trên người nàng có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra, máu chảy như suối, sắc mặt tái nhợt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!