Chương 27: Đốt Tinh Cục [ Ván cờ thiên cổ ]

Đào Nhân Đức nghe vậy càng thêm chán ghét: " Loại náo nhiệt này mà cũng muốn tham gia, chẳng lẽ ngươi muốn lên đài so với hắn xem ai đẹp hơn ư?"

"Nhàn lai vô sự mà, ra ngoài tụ tập một chút cũng tốt hơn ở trong phủ để rồi cảm thấy bức bối trong lòng." Lưu Đại Quýnh nói: " Nghe nói đông vui náo nhiệt lắm, còn có rất nhiều người từ địa phương khác tới đây chỉ để xem cái này thôi đó."

Đào Nhân Đức nghe vậy trợn mắt há mồm, là một Thái phó đại nhân cúc cung tận tụy cả đời người, vậy mà tới tận bây giờ hắn mới biết, thì ra con dân Đại Sở nhàn rỗi đến vậy.

Bởi thế khi Sở Uyên xem xong hết tấu chương, muốn tìm Thái phó thương nghị chính sự thì lại nghe Tứ Hỉ báo lại, nói là nửa canh giờ trước Thái phó đã rời khỏi cung cùng Lưu đại nhân rồi, nghe nói là tới phố Thái Từ coi người khác so sắc đẹp.

Sở Uyên: "…"

Tứ Hỉ hỏi: " Có cần phải gọi người đi mời hai vị đại nhân trở lại không?"

Sở Uyên khoát khoát tay: " Không cần, ở trong ngự thư phòng này suốt trẫm cũng thấy bức bối, hôm này dừng tại đây thôi."

Tứ Hỉ công công nhanh chân đỡ hắn đứng dậy, nói: " Có cần mời ngự y đến xem hay không?"

"Mời ngự y làm cái gì?" Sở Uyên lắc đầu: " Tại ở trong phòng quá buồn bực thôi, tới ngự hoa viên đi dạo một chút đi."

Ngày hè nóng bức nhưng đổi lại cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, tiểu đình giữa hồ đón gió nhè nhẹ thổi qua, theo lý mà nói đáng lẽ phải làm người ta thoải mái tâm hồn mới đúng. Nhưng đã ngồi một lúc lâu rồi mà Sở Uyên cũng không cảm thấy khá hơn chút nào.

Tứ Hỉ công công hiểu ý nói: " Hoàng thượng có cần phải xuất cung một chuyến không?"

Sở Uyên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Tứ Hỉ công công cười khả cúc:" Tới xem Thái phó đại nhân một chút a." Cách không xa phố Thái Từ chính là khách điếm Duyệt Lai, nói không chừng còn có thể gặp Tây Nam Vương nữa.

Sở Uyên cầm quạt gõ vào bụng bự của hắn một cái. " Bãi giá, xuất cung!"

"Dạ!" Tứ Hỉ công công cao giọng đáp, ra ngoài rất tốt a, ra ngoài thoải mái dễ chịu, cũng mát mẻ nữa.

Phố Thái Từ kẻ đến người đi, quả thực rất là náo nhiệt. Lôi đài cơ hồ phải cao bằng hai người trưởng thành, trang trí xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt. Nhưng dường như cũng không phải để so sắc đẹp như người ta đồn đãi, mà là so kỳ nghệ.

Lưu đại nhân cảm thấy mình bị lừa gạt rồi.

Ngược lại, Đào đại nhân rất là cao hứng, từ trước đến giờ hắn chính là một kỳ si, đã nghiên cứu cờ vây mấy thập niên rồi, cũng đã từng phá không ít thiên cổ tử cục mà cổ nhân truyền lại.

Lưu Đại Quýnh xắn tay áo giận dữ nói: " Chuyện này có liên quan gì đến Phan An đâu?" Tại sao không gọi là Trại Viên Thanh chứ? Nếu như vậy ta nhất định sẽ không đội cái trời nắng chang chang thế này mà tới đây.

Viên Thanh là kỳ thánh của vương triều, mặt rỗ đầy mụn, xấu hiếm thấy.

Chữ TRẠI này mang nghĩa là "một cuộc thi" nha bà con *^_^*

Đào đại nhân đã chen vào đám người, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu ván cờ.

Trại Phan An mang mặt nạ, nhìn qua cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, thấy Đào Nhân Đức vẫn luôn nhìn thế cờ, mỉm cười nói: " Vị lão tiên sinh này có muốn thử một lần không? Một ván một lượng bạc."

Lưu Đại Quýnh "Xì ~~~~" dài một tiếng, nói: " Mắc như thế?!"

"Nhưng nếu lão tiên sinh thắng thì có thể lấy được trăm lượng hoàng kim, đây là vụ làm ăn tốt có một không hai a." Trại Phan An chỉ ngón tay về phía sau, quả nhiên liền thấy trên bàn xếp hơn mấy chục thỏi vàng sáng loáng, dưới ánh sáng mặt trời chói mắt đến mức không muốn nhìn thấy cũng khó.

Lưu Đại Quýnh dùng cùi chỏ chọt chọt hắn: " Lão Đào, thử một chút đi!"

Đào Nhân Đức nói: " Ván cờ này chính là tử cục."

"Lão tiên sinh còn chưa thử, làm sao biết chắc chắn đây là tử cục chứ?" Trại Phan An cười nói: "Không dám thử thì nói là không dám thử, cần gì phải lấy cớ nhiều như vậy?"

Lưu Đại Quýnh nhất thời lo lắng, phải biết rằng Đào Thái phó nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi nha, thủ lĩnh ngự lâm quân ở phố Thái Từ này lại là cháu ngoại của hắn, nếu làm hắn tức giận kêu người phá hủy lôi đài này luôn thì sao?

"Còn trẻ tuổi mà đã quá mức cuồng vọng, không phải chuyện tốt." Đào Nhân Đức lại không so đo với hắn: " Tương lai dễ chịu thiệt thòi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!