Sau khi đợt mưa tên thứ nhất qua đi, Cấm quân Đô Thành canh phòng trên tường thành Thái Nguyên đã ngã xuống một nửa.
Đối với bọn họ không có chút kinh nghiệm tác chiến nào mà nói, đối mặt với võ sĩ đại doanh Kinh Kỳ được lựa chọn tỉ mỉ qua vô số trận chiến lớn, bọn họ dù là khí thế hay là thực lực đều kém xa nhau.
Trong Hoàng thành thì bày ra tư thế uy lực không gì sánh được nhưng không thể chứng minh Cấm quân trên sa trường cũng uy vũ như thế, dạng như xử nữ so với kỹ nữ nhìn có vẻ thuần khiết, nhưng luận về sức chiến đấu đương nhiên kỹ nữ tương đối đáng tin cậy…
Sau trận mưa tên thứ nhất, hàng tên thủ thứ hai dưới tay của Hoa Tam Lang lập tức thay lên hàng thứ nhất. Còn ba mươi chiếc xe nỏ khổng lồ cũng chầm chậm khởi động chuẩn bị tấn công lần hai.
Vù một tiếng, trận mưa tên thứ hai dày đặc bắn ra ngoài, trên tường thành lập tức trở thành cảnh gào khóc thảm thiết.
Hàng tiễn thủ thứ ba nhanh chóng đổi vị trí, cung tiễn trong tay gần như cùng lúc bắn ra.
– Toàn bộ xe nỏ nhắm vào cửa thành mà bắn, cung tiễn thủ áp chế Cấm quân trên tường thành.
Lưu Lăng dùng roi ngựa trong tay chỉ vào cửa thành nói.
– Tuân lệnh.
Hoa Tam Lang ngồi trên ngựa hai tay nắm lại lập tức hô lên một tiếng, đồng thời thúc ngựa chạy tới trước trận hình cung tiễn thủ hô lớn:
– Nỏ xe chuẩn bị, nhắm cửa thành, bắn!
Ba mươi tên nỏ lớn gần như bắn cùng một lúc, lập tức có một loạt cự nỏ bắn trực tiếp vào cửa thành nặng và chắc chắn của thành Thái Nguyên! Một đội quân tập trung sau cửa thành có hai kẻ xui xẻo, bị cự nỏ xuyên thấu cửa thành ghim trên mặt đất.
Trước vũ khí phá thành như vậy, thịt trên cơ thể mềm nhũn như vật không thể cản được.
Hoa Tam Lang ở trên ngựa rút kiếm quát:
– Nỏ xe tiếp tục, cung tiễn thủ áp chế Cấm quân trên tường thành!
Ầm!
Sau cuộc nã pháo lần hai của cự nỏ, cửa thành to lớn cuối cùng cũng không chịu nổi mà kêu lên răng rắc kẽo kẹt. Cửa thành đã bị phá nát, dường như không thể cản nổi một đợt tấn công nữa của cự nỏ.
Lưu Lăng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, vung roi ngựa trong tay lên hô:
– Các tướng sĩ!
– Phá cửa thành, hộ giá cần Vương, các ngươi đều là công thần!
Lưu Lăng nói:
– Triệu Đại.
Một người chừng ba mươi tuổi tướng mạo tuấn tú, ánh mắt có thần, mũi cao thẳng, chỉ có điều môi hơi mỏng khiến người ta thấy có chút lạnh lẽo quất ngựa đi ra.
Người này xem ra hào hoa phong nhã, nhưng người bên cạnh Lưu Lăng đều biết, người này tên Triệu Đại lòng dạ lạnh lùng, chỉ sợ ngay cả Diêm La Vương cũng phải sợ, đây là người đối với kẻ địch thì tàn độc, đối với mình cũng tàn độc như vậy.
– Có thuộc hạ.
Triệu Đại là gia nô của phủ Lưu Lăng, trong mắt y chỉ có Lưu Lăng mà không có Hoàng đế. Chỉ cần roi ngựa của Lưu Lăng chỉ ra, e rằng ngay cả trong Hoàng cung thậm chí là địa phủ y cũng dám xông tới.
– Cho ngươi ba trăm người, ngươi có dám đi phá thành không?
Triệu Đại cúi đầu nói:
– Lệnh của Vương gia, Triệu Đại không dám nói không!
– Được, đi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!