Ở bên trong tòa nhà to lớn của Đông Phương Luân Nhật, đã có mấy gian phòng ở sâu bên trong tòa nhà to lớn này bị rách nát không chịu nổi. Đây có năm căn phòng cũ nối tiếp nhau, trong đó có hai phòng mái đã bị sập xuống.
Trong một căn phòng khác tốt hơn chút, xuyên qua cửa sổ đổ nát của căn phòng có thể nhìn thấy hai bóng người chớp động bên trong phòng.
Mấy gian phòng này đã từng là chỗ ở của lão quản gia trong phủ Đông Phương Luân Nhật, sau lại xảy ra hung sự, người chết đầu tiên chính là vị quản gia đi theo Đông Phương Luân Nhật mấy chục năm này.
Lúc trời bắt đầu tối vị lão quản gia này còn đi xem xét các phòng một lần, sau khi xong việc còn xuống phòng bếp tìm vài thứ đồ ăn, trước khi đi còn nhéo mông nha hoàn phòng bếp vài cái.
Kết quả sáng hôm sau khi người ta phát hiện, ông ta đã chết trên đầu giường đặt gần lò sưởi trong phòng mình.
Lão quản gia còn chưa chôn cất, con trai lớn của ông ta đã chết không minh bạch trong linh đường. Khi đó không ít người túc trực bên linh cữu, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy con lớn của ông ta giống như bị điên, tự thắt cổ chính mình điên cuồng gào thét nói đừng giết tôi đừng giết tôi, bộ dạng hắn hết sức dữ tợn, tất cả mọi người đều không dám tiến lên, kết quả không ngờ hắn tự bóp cổ mình cho đến chết!
Trên lý thuyết thì một người không cách nào tự bóp chết chính mình được, bởi vì trước khi chết một người sẽ mất đi ý thức do đó cánh tay sẽ mất đi sức mạnh. Nhưng chuyện này lại tuyệt đối không xuất hiện trước mắt mọi người!
Đợi đến khi mọi người xông lên, vừa mới chạm tay vào mũi liền phát hiện người này thực sự tắt thở chết rồi.
Khi lão quản gia chết còn có thể giải thích là bị giết hoặc phát bệnh cấp tính, nhưng cái chết của con trai lớn ông ta thì không người nào có thể hiểu.
Chết kiểu này thực sự quá tà dị, hơn nữa khi đó lại có không ít người ở đây chứng kiến, quan sai và ngỗ tác Thái Nguyên Phủ khám nghiệm tử thi đều kết luận là ngạt thở mà chết, kết luận này khiến mọi người đều không khỏi trong lòng run sợ.
Chuyện này nhanh chóng truyền ra bên ngoài, lúc đó mọi người đều nói là Đông Phương Luân Nhật đang thịnh mà suy, vận khí kiệt quệ rồi.
Đông Phương Luân Nhật vì vậy còn đến Tam Thanh Quan mời mấy vị đạo sĩ về làm lễ cúng bái, mấy vị đạo sĩ dán bùa chú treo kiếm gỗ đào khắp trong phủ, kết quả buổi tối hôm đó liền có một đạo sĩ bất ngờ bị chết trong phủ Đông Phương Luân Nhật.
Lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy, đạo sĩ kia tự dưng phát hoả trên người, không lâu sau tiếng kêu rên của hắn thì hắn đã biến thành đống tro tàn.
Trong một tháng bao gồm hai vợ bé của Đông Phương Luân Nhật, cùng một đứa con trai. Cùng một nhà lại liên tiếp chết mười mấy người, kiểu chết đều rất kỳ quái.
Có tự mình nhảy xuống nước tự tử, có dùng dây thừng tự siết cổ mình chết, có bóp chết người bên cạnh mình trước rồi đâm đầu vào tường chết, tà dị nhất chính là còn có người dùng dao tự mổ bụng mình ra, nội tạng lòi ra mặt đất rồi chết.
Liên tiếp phát sinh những chuyện xấu như vậy, Đông Phương Luân Nhật không thể kiên trì luyến tiếc mảnh đất cũ này nữa.
Rơi vào đường cùng y đành đưa người nhà dời đi, ở Đại Đồng y có không ít sản nghiệp, vốn định tạm thời ở nơi nào đó một thời gian, sau đó tìm nơi tốt hơn để dựng lại cơ nghiệp, kết quả vận khí của y quá kém đúng lúc gặp phải Liêu quốc dẫn đội quân ngàn người tới Đả Thảo Cốc, sự nghiệp to lớn như vậy bị một mồi lửa thiêu rụi.
Cứ như vậy, thủ phủ Đông Phương Luân Nhật của Bắc Hán quốc biến mất ngay trong tầm mắt mọi người, từ đó về sau không có tin tức gì.
Mà lúc này, trong phòng ở cũ kỹ sớm đã hoang phế kia không ngừng loé ra bóng đen, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn có vẻ u ám. Nếu nói có người nhìn thấy, chỉ sợ nhát gan một chút sẽ bị doạ ngất tại chỗ.
Toà nhà này đã bỏ hoang hai năm, ngoại trừ thỉnh thoảng có nạn dân lớn gan một chút đi vào tìm chỗ trú mưa tránh gió, ngoài ra không còn người nào khác dám đến đây nữa.
Nơi này hung danh thật sự rất lợi hại, thế cho nên không ít nhà xung quanh khu vực này đã đưa gia đình dời đi.
Mấy cái bóng đen áp vào cửa sổ, hướng ra bên ngoài dường như đang quan sát gì đó.
Một bóng đen áp bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ba người ngồi trên nóc nhà xa xa, trong ánh mắt hiện lên tia sát ý muốn giết người, gã nhíu mày lại, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Một bóng đen di chuyển đến bên cạnh gã đứng, toàn thân khoác một tấm vải rách màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn người bên cạnh tay nắm chặt, dùng giọng khàn khàn nói:
- Chớ khẩn trương, mấy người kia không phát hiện được chúng ta!
Người bên cạnh hắn rùng mình một cái, lập tức buông lỏng nắm tay.
- Đông chủ, gần đây người ngoài vào trong viện không ít, chúng ta có cần…
Người khoác miếng vải đen lắc lắc đầu nói:
- Không cần, nhỏ không nhẫn sẽ hỏng đại sự, đại sự của chúng ta sắp tới, nếu bởi vì một chút việc nhỏ mà làm lộ tin tức, mất nhiều hơn được!
Người nọ gật gật đầu nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!