Lưu Lăng mang theo Triệu Nhị và Hoa Tam Lang, cũng không vội quay về Vương phủ mà đi thẳng tới con đường lớn nhất trong Thái Nguyên thành, đường lớn Dương Bình còn được lão bá tánh xưng là đường Quý Nhân.
Tên như ý nghĩa, bởi vì đây là con đường phồn hoa nhất Thái Nguyên, hơn nữa các đại nhân làm quan trong triều, mười người thì đã có bảy tám người lựa chọn sống trên con đường này.
Lưu Lăng lệnh cho mấy tên thị vệ dắt ngựa di theo phía sau xa xa, hắn chỉ mang theo Hoa Tam Lang và Triệu Nhị hai người đi bộ ở trên đường lớn. Ở hai bên con đường lớn này đều là tam lâu nhất điếm nổi tiếng trong Thái Nguyên thành, cửa tiệm san sát như rừng trông thập phần phồn hoa.
Cái gọi là tam lâu nhất điếm, kỳ thật là một cách gọi chung, cũng không phải nói cả con đường lớn này chỉ có ba toà lâu một cửa tiệm. Tam lâu, chính là nói tửu lâu, trà lâu, thanh lâu. Nhất điếm, chính là nói tới khách sạn.
Bất kể vào triều đại nào, thành thị nào, cũng sẽ có vài cửa tiệm lâu năm có danh khí hết sức vang dội. Tỷ như khách sạn mà Lưu Lăng bọn họ đang đi tới, gọi là khách sạn Duyệt Lai.
Khắp đại giang nam bắc gần như trong mỗi một thành thị lớn cũng đều có một khách sạn tên Duyệt Lai, đây không có nghĩa là những khách sạn này đều thuộc về cùng một lão bản, mà là cái tên này quả thật không tệ, ý là có bằng hữu từ nơi xa đến cảm thấy vui vẻ.
Nhưng, có thể gọi là khách sạn Duyệt Lai đều là những cửa tiệm lâu năm trong thành, đã đặt cái tên này sớm nhất. Từ cái tên có thể nhìn ra được, cửa tiệm này có niên đại đã lâu.
Phàm là những cửa tiệm lâu năm như thế, trên cơ bản hoặc nhiều hoặc ít đều có bối cảnh. Tỷ như Tụ Hiền Lâu mà Lưu Lăng đã đi qua trước kia, không phải lão bản tự xưng mình là hậu nhân của Bình Dương Quận Vương – Quách Tử Nghi đời Đường sao.
Còn có cửa tiệm trăm năm Di Nguyên Trà Trang ở phía đối diện, nghe nói lão bản Nguỵ Thắng chính là hậu nhân của danh thần Đại Đường
- Nguỵ Trưng.
Tuy nhiên Lưu Lăng mang theo Hoa Tam Lang và Triệu Nhị cũng không phải đến dạo phố chơi, bọn hắn cũng không phải lần đầu nhìn thấy những cửa tiệm lâu năm tiếng tăm lừng lẫy trong thành Thái Nguyên. Mục đích Lưu Lăng đến đường lớn Dương Bình này là để xem người, đúng vậy, xem chính là người.
Cái Lưu Lăng muốn xem, chính là những người quyên tiền. Mấy ngày trước lão Tể Tướng Lư Sâm kiến nghị thiết lập vài chỗ quyên góp trên đường lớn Dương Bình, tiếp nhận khoản quyên góp của bá tánh lui tới đây, sau khi Hiếu Đế chuẩn tấu Lư Sâm an bài mấy chục người chia làm năm tổ, thiết lập thùng gỗ xe ngựa thu nhận tiền và lương thực.
Cái mà Lưu Lăng đến xem, chính là hiệu quả của chỗ quyên góp như thế nào. Kỳ thật những thứ này Lưu Lăng so với bất cứ ai đều sớm gặp qua, vào thời hiện đại mỗi một trung tâm thương mại đều thiết lập một thùng quyên góp. Nhưng vào thời đại này, phỏng chừng cũng có thể xem như là một sáng kiến.
Lưu Lăng vừa đi vừa nhìn, phát hiện cái thứ này cho dù đặt ở Bắc Hán hay là thời hiện đại, cùng có một điểm chung chính là trên cơ bản mọi người đều nhìn mà không thấy.
Vào thời hiện đại, mặc kệ người nhìn thấy lúc nào, trong cái thùng đó tốt xấu gì cũng có vài tờ tiền lẻ một đồng năm đồng, nhưng Lưu Lăng đi qua hai chỗ quyên góp, trong thùng đều là trống không.
Triệu Nhị thở dài nói:
- Chủ tử, kiến nghị này của Lư đại nhân dường như hiệu quả cũng không được tốt.
Hoa Tam Lang nói:
- Hiện tại trong thành Thái Nguyên người có dư tiền và lương thực cũng không nhiều, trong tay bá tánh vốn chẳng có mấy đồng để sống qua ngày. Kêu bọn họ quyên góp, chẳng khác nào lấy mạng bọn họ. Theo ta thấy, cái thùng này đặt sai chỗ rồi.
Triệu Nhị cười nói:
- Vậy ngươi nói nên đặt ở địa phương nào?
Hoa Tam Lang chỉ vào từng toà từng toà phòng ốc so với nhà dân cao lớn hơn nhiều ở phía xa nói:
- Làm thêm vài cái thùng, sau đó đặt trước cửa nhà của mấy tên phú hộ và các quan lão gia. Cho dù bọn họ không đưa tiền cũng làm cho bọn họ khó chịu một chút.
Lưu Lăng cười nhẹ một tiếng nói:
- Tam Lang nói hay lắm, trở về cứ làm như thế đi.
Hoa Tam Lang le lưỡi một cái, trong lòng tự nhủ cái ác chiêu này Vương Gia quả nhiên chào đón.
Lưu Lăng vừa đi vừa nói:
- Như vậy, chuyện này liền giao cho Tam Lang ngươi đi làm. Tìm thêm vài người thợ mộc, làm suốt đêm cho ra một trăm cái thùng, sau đó phái người đặt trước cửa nhà những phú hộ trong thành, nhất định phải đặt ở vị trí ngay chính giữa cửa ra vào, lệch một chút cũng không được.
Triệu Nhị thầm nghĩ, chiêu này của Vương gia cũng quá ác đi, người ta làm sao đi ra đi vào nữa, gặp phải người dễ nổi nóng, còn không phải tức giận đập phá cái thùng.
Gã vừa nghĩ đến chỗ này, thì nghe Lưu Lăng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!