Ba vạn đại quân đông nghìn nghịt khí thế ngút trời đang xuất hiện ở bên ngoài thành, trên cái lá cờ trung quân cao ba trượng có thêu một chữ cái theo lối viết rồng bay phượng múa.
Hán!
Hoàng đế đương thời của Bắc Hán quốc Lưu Nghiệp là em trai của Hậu Hán Cao Tổ Lưu Tri Viễn. Thời Hậu Hán Ẩn Đế, Lưu Nghiệp làm quan tới chức Hà Đông Tiết độ sứ, Thái Nguyên Doãn.
Ẩn Đế còn trẻ, đại thần lộng quyền, Lưu Nghiệp thấy chính quyền của Hậu Hán không được vững chắc, liền chuẩn bị về quân sự và tài chính.
Năm thứ hai tháng giêng, Quách Uy xưng Đế, đổi quốc hiệu thành Chu, lịch sử gọi là Hậu Chu. Lưu Nghiệp tiến đến chiếm Hà Đông mười hai châu để lên ngôi, hắn đổi danh, vẫn dùng quốc hiệu Hậu Hán niên hiệu Càn Hữu, lịch sử gọi là Bắc Hán hay Đông Hán. Bắc Hán là đất nước duy nhất ở phương Bắc trong 10 nước.
Lưu Nghiệp bệnh nặng, bởi vì hắn chần chừ không hạ lệnh truyền ngôi cho Thái tử Lưu Tranh nên đã dẫn đến cuộc đấu tranh gay gắt giữa mười một đứa con trai của hắn, vì tranh đoạt ngôi vị mà đã gây nên cảnh tượng tăm tối rối loạn.
Mặc dù Lưu Tranh thân là Thái tử nhưng với bản tính ích kỷ hắn lại âm thầm cấu kết với một số quan lại trong triều đình nhằm kết bè kết cánh, Lưu Nghiệp có phần chán ghét đối với những gì mà hắn làm.
Mà đối thủ có thực lực mạnh nhất cùng với Lưu Tranh tranh giành ngôi vị là Tứ Hoàng tử của Lưu Nghiệp tên là Lưu Hoán.
Lưu Hoán giao du rất rộng, vung tiền hào sảng, trong triều đình quan lại danh tiếng của y vô cùng tốt, là một người ngay thẳng phóng khoáng làm việc cũng cẩn thận, nghiêm túc, Lưu Nghiệp luôn do dự giữa việc truyền ngôi cho Lưu Tranh hay Lưu Hoán.
Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng là con trai thứ chín của Lưu Nghiệp, là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với Tứ Hoàng Tử Lưu Hoán.
Cửa thành Thái Nguyên – Đô thành Bắc Hán – đóng chặt, trên tường thành là cả một đội Cấm quân Hoàng thành trên đầu đội nón trụ thân mặc giáp sắt. Một lão thái giám tóc đã bạc trắng đứng ở trên cổng thành nhìn về phía đại quân tập hợp đông nghìn nghịt đang tiến đến, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Tên của lão thái giám này là Quách Dĩ, chính là thái giám thân tín nhất của đương kim Hoàng đế Lưu Nghiệp từ lâu đã bị Thái tử Lưu Tranh mua chuộc.
– Trên cửa thành là kẻ nào, Đại Tướng Quân Vương muốn vào thành, còn không mau mở cửa ra!
Một gã thân binh bên cạnh Lưu Lăng ngửa đầu lên quát.
Lão thái giám Quách Dĩ liếc mắt nhìn xuống dưới, tay bắt hoa lan chỉ nói với một gã Thiên tướng bên cạnh:
– Phía dưới là kẻ nào mà ríu ra ríu rít phiền chết đi được, nói cho bọn chúng biết Hoàng Đế băng hà nên có lệnh đóng chặt tất cả các cửa, không ai được phép vào.
Thiên tướng tên gọi là Trần Hiểu nhướng mày rõ ràng là biểu thị thái độ cực kì chán ghét đối với cái vẻ mặt ẻo lả của Quách Dĩ, nhưng ngại thay trong tay lão thái giám này lại có binh phù Cấm quân của thành Thái Nguyên, hắn cũng đành phải nghe lệnh.
– Bên dưới là Đại Tướng Quân Vương sao?
Ty chức là người trực bảo vệ cổng thành ngày hôm nay, Thiên tướng Trần Hiểu. Phụng mệnh của Thái tử điện hạ cho đóng kín cửa thành, xin Đại Tướng Quân Vương thứ lỗi.
Trần Hiểu ở trên lầu cửa thành chắp tay hô.
Chiếc lông mày lưỡi mác của Lưu Lăng nhướng lên, ngẩng đầu lên nhìn rồi hừ một tiếng, nói với thân vệ bên cạnh:
– Nói cho hắn biết, ta muốn vào trong thành gặp mặt Phụ hoàng, nếu hắn không mở cửa thành đừng trách ta trở tay vô tình.
Thân vệ nói theo hô một lần, Thiên tướng Trần Hiểu đang định nói thì bị Quách Dĩ đẩy ra.
– Tránh ra, tên nô tài vô dụng.
Quách Dĩ giọng đầy âm khí nói.
Gã đi đến lỗ châu mai trên cổng thành, đỡ tường thành nhìn xuống dưới rồi lập tức vỗ vỗ ngực. Vừa khẽ vuốt lồng ngực của mình vừa nhăn nhó nói:
– Ai cha, cao như vậy nếu mà ngã xuống thì không cần cái mạng già này của ta nữa rồi. Là ai ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm mà lại xây thành cao như vậy, hao tốn tài của, nên chém!
Trần Hiểu hừ lạnh một tiếng nhỏ giọng nói:
– Hay cho cái tên thái giám bất tài vô dụng.
Quách Dĩ hắng giọng một cái hô to xuống phía dưới thành:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!