Đêm khuya, Lưu Lăng nằm ngửa ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi tỉnh dậy hắn đã nhận được tin Liễu Mi Nhi không gặp trở ngại gì, thậm chí còn tốt hơn hắn tưởng tượng. Nếu không phải là bọn họ ngăn cản thì Liễu Mi Nhi cũng bò đến thăm Lưu Lăng rồi.
Nghe thấy tin này, Lưu lăng mỉm cười từ trong lòng. Bất luận nhị ca Hiếu Đế của hắn nói thế nào thì hắn đều cảm thấy mình làm như vậy là đáng.
Tiểu nha đầu Mẫn Tuệ nằm ở bên giường của hắn cũng đã ngủ say, mấy ngày này tiểu nha đầu này đúng là mệt chết. Lúc Lưu Lăng hôn mê, Mẫn Tuệ không ngủ nghỉ hầu hạ ở bên cạnh hắn, thân thể vốn nhỏ nhắn yếu đuối giờ đây càng tiều tụy hơn, khiến người khác nhìn thấy mà không kìm nổi đau lòng.
Lưu Lăng khẽ động đậy, vì luôn giữ một tư thế như vậy rất khó chịu. Bởi vì mấy ngày trước ngủ quá dài, quá nhiều, mặc dù hiện giờ vẫn có chút mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được.
Hắn nhẹ nhàng kéo cái áo đắp lên người Mẫn Tuệ.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn mà kiên cường này, Lưu Lăng khẽ cười. Cô gái Mẫn Tuệ này thật sự khiến người khác yêu mến.
Hôn mê vài ngày, thân mình cứng ngắc, Lưu Lăng thật sự rất muốn đứng dậy cử động xương cốt một chút. Đáng tiếc là có người luôn hầu hạ bên cạnh, hắn cũng coi như là không tự chủ được.
Lưu Lăng muốn lặng lẽ xuống giường cử động một chút nhưng lại không muốn đánh thức Mẫn Tuệ đang ngủ say. Trong lúc đang nghĩ làm thế nào mới có thể vòng qua được thì đột nhiên nghe thấy từ phía kệ sách vọng lại động tĩnh.
Lưu Lăng nhìn thoáng qua, lại nhìn Mẫn Tuệ, vẫn may tiểu nha đầu thật sự mệt quá rồi, ngủ ngon vô cùng.
Triệu Đại từ trong mật đạo đi ra, quỳ sụp xuống đất. Y vừa muốn nói gì đó thì Lưu Lăng khoát tay áo chỉ vào Mẫn Tuệ. Triệu Đại đứng lên lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, sau khi mở nắp ra thì đặt trước mũi Mẫn Tuệ lắc lắc một cái. Mẫn Tuệ nhẹ giọng hừ một chút, quay đầu đi, ngủ sâu hơn.
Lưu Lăng xuống giường, đặt Mẫn Tuệ lên giường, lúc này mới hài lòng cười.
- Thuộc hạ bất lực, xin Vương gia trách phạt!
Triệu Đại một lần nữa ngã quỵ xuống đất nói.
Lưu Lăng duỗi lưng một cái, khoát tay áo nói:
- Không liên quan gì đến ngươi! Là do ta bất cẩn thôi! Hai năm ở trong thiên lao, khiến tính cảnh giác và năng lực phản ứng của ta bị giảm sút đi rất nhiều, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.
Hắn ra hiệu cho Triệu Đại đứng lên, sau đó hỏi:
- Sao? Có khai cung chưa?
Thích khách ngày ấy bị quan sai Thái Nguyên Phủ chạy tới áp giải nhưng giữa đường thì bị Triệu Đại đưa người đến cướp phạm nhân. Trong lúc đó cũng có một tốp người khác đến , bọn chúng tất nhiên muốn đến giết người diệt khẩu.
Nhưng thật không ngờ đám người Triệu Đại xuất hiện nhanh đến thế, hai bên giao tranh, cuối cùng đám người đó không địch lại Triệu Đại, sau khi thất bại thê thảm thì bỏ chạy.
Triệu Đại vẫn quỳ, nói:
- Chưa ạ!
Đó là một người câm!
- Sao?
Lưu Lăng mạnh mẽ quay người lại nhìn về phía Triệu Đại, sắc mặt có chút thay đổi.
- Câm sao?
Triệu Đại gật đầu nói:
- Vâng, hơn nữa lại không biết chữ, vì vậy không lấy được chút manh mối nào. Nhưng thuộc hạ phát hiện ra một điều từ trên người hắn.
Triệu Đại lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ, đưa cho Lưu Lăng, nói.
Lưu Lăng mở ra xem một chút, thấy đó là một viên thuốc. Viên thuốc đó vẫn chưa mở ra, bên ngoài bịt kín. Lưu Lăng nhìn một cái, nói:
- Đây chắc là thuốc tự sát nếu bọn chúng hành động thất bại, xem ra tổ chức của bọn người này rất nghiêm ngặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!