Lư Sâm còn muốn trù bị xây dựng Quân Cơ Xứ, cho nên cũng không ở lại Tụ Hiền lâu mà đi trước. Lưu Lăng trong lòng trĩu nặng, một mình uống hết hai ly rượu.
Hắn không hiểu sao đột nhiên lại tới thời đại này, hơn nữa còn dấn thân vào trong Hoàng thất Bắc Hán quốc. Mặc dù từ trước đến giờ không nghĩ tới cái gì trong thời loạn thế này sẽ thành bá nghiệp. Nếu không, hắn sẽ không ủng hộ Nhị ca hắn đăng cơ.
Nhưng, nếu sống trong thời đại này, hắn cũng cần phải sống tiếp.
Trong thời loạn thế như vậy, muốn sống tốt hơn, chắc chắn rất vất vả. Bởi vì không phải ngươi không đụng tới người khác, người khác sẽ buông tha cho ngươi.
Ví dụ như Đại Liêu quốc phương Bắc, không ngừng áp bức Hoàng thất và người dân Bắc Hán quốc, mãi cho tới một ngày Bắc Hán quốc không còn chút sức lực nào nữa, chỉ e là Liêu quốc sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.
Còn Tây Hạ quốc vừa mới dựng nước chưa đầy 5 năm, có một vị vua tráng chí hùng tâm mưu đồ bá chủ thiên hạ Nguyên Hạo. Mục tiêu của người này là xây dựng đế quốc Tây Hạ lớn mạnh, còn Bắc Hán chính là hòn đá mà Nguyên Hạo đặt chân thành tựu bá nghiệp.
Hậu Chu phương Nam, mặc dù Hoàng đế Quách Uy lâm trọng bệnh. Nhưng Thái tử Quách Diêu lại là người có dã tâm cực lớn. Hậu Chu chiếm cứ đô thành của Đại Đường. Giấc mộng của y là muốn Hậu Chu thành lập sánh ngang với đế quốc Đại Đường!
Đương thời có tồn tại nhân kiệt như vậy, cho dù Lưu Lăng muốn tránh thế cũng không được. Nếu không thoát khỏi vận mệnh này, Lưu Lăng cũng không thể nước chảy bèo trôi được. Hắn muốn đấu tranh!
Con người cũng vậy, thần cũng vậy, chỉ cần đưa đầu mâu chỉ về phía Bắc Hán, Lưu Lăng sẽ không chút do dự giơ chiến đao lên!
Thở mạnh một hơi, Lưu Lăng lại nhìn thấy Tiên Duyên Nhân Gian phía sau Tụ Hiền lâu. Nơi này phải điều tra một chút.
Lưu Lăng bước ra khỏi Tử Khí Đông Lai.
Hắn dẫn theo đám người Triệu Nhị và Liễu Mi Nhi đi xuống. Tiểu nhị nhiệt tình tiễn họ ra cửa chính của Tụ Hiền lâu. Hai mắt của tiểu nhị này phần lớn thời gian đều ngắm nhìn cơ thể Liễu Mi Nhi, trong lúc nói chuyện, hầu như nhìn lén nàng, vẻ mặt ngưỡng mộ.
Điều này khó trách, tuổi tác của gã 16 – 17, chính là độ tuổi khát vọng chạy theo cái đẹp. Liễu Mi Nhi xinh đẹp như vậy, nếu trong lòng gã không có hoài niệm gì mới là không bình thường.
Lưu Lăng cũng không quan tâm tới hành động như vậy của tên tiểu nhị này, chi khẽ mỉm cười. Nhưng Triệu Nhị lại thấy ngứa mắt với tên tiểu nhị, đôi mắt hổ trợn trừng lên lườm gã mấy cái.
Liễu Mi Nhi thấy Lưu Lăng nhíu chặt mày, vốn định tiện đường mua chút đồ mang về làm kỷ niệm, bị nàng dồn nén xuống. Tâm tư của nàng đều dồn lên người Lưu Lăng. Trong một trái tim chỉ có một mình Lưu Lăng. Thậm chí Lưu Lăng còn quan trọng hơn cả bản thân nàng.
Cho nên, nàng thấy tâm tình Lưu Lăng không tốt, cũng bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để Vương gia được vui.
Lưu Lăng vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy Liễu Mi Nhi cũng nhíu chặt mày lại, dường như là có tâm sự gì đó. Trong lòng hắn giật mình, tự nhủ không dễ dàng gì đưa cô bé này ra ngoài một chuyến, cũng không hỏi xem nàng có muốn mua gì về không. Cô gái này chắc chắn là đang giận dỗi.
Lưu Lăng bỗng nhiên nhớ tới lần trước đã đồng ý, muốn tặng cho hai người Liễu Mi Nhi và Mẫn Tuệ mỗi người một chiếc thoa cái tóc. Trong khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, đã quên hết đi.
Hắn mỉm cười nói:
- Đi, chúng ta ta lên phố Lưu Ly dạo một chút.
Liễu Mi Nhi ngây người ra một hồi, liền ngẩng đầu lên nhìn Lưu Lăng.
Lưu Lăng khẽ cười nói:
- Không đi sao? Vậy thì thôi, chúng ta hồi phủ.
Liễu Mi Nhi giậm chân cười nói:
- Đi đi đi, sao lại không đi? Đồ rửa bút của Vương gia hỏng rồi, phải mua cái mới. Nô tì còn hứa mua quà tặng cho Mẫn Tuệ muội muội, đúng lúc đi dạo vài vòng.
Lưu Lăng nói với Triệu Nhị:
- Các ngươi về trước đi.
Triệu Nhị liền nói:
- Vương gia, đêm qua trong Vương phủ vừa có kẻ xấu tới. Thuộc hạ sợ có người có ý đồ gây bất lợi cho Vương gia. Thuộc hạ đi cạnh Vương gia.
Lưu Lăng xua tay cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!