Lưu Lăng bảo Tư Mã Luật đưa xe chở phạm nhân về Hình Bộ, ngoài Vương Tiểu Ngưu thì tất cả phạm nhân đều phải xác minh thân phận một lần nữa, nhân tiện cách chức bách phu trưởng dẫn đầu kỵ binh làm binh lính bình thường.
Gã bách phu trưởng với vẻ mặt buồn bực, vốn tưởng rằng gặp được chuyện lập công lớn, nhưng ai biết đó hoá ra lại là một hố lửa.
Lưu Lăng dẫn theo đám người Hoa Tam Lang đi về hướng Vương phủ. Nhạc Kỳ Lân bảo nha dịch của Bát Môn tuần sát ti về nha môn, tâm trạng xúc động đi sau lưng Lưu Lăng. Hai năm không gặp, Lưu Lăng muốn gã đến Vương phủ uống rượu ôn chuyện, điều này chắc chắn khiến Nhạc Kỳ Lân vui mừng khôn xiết rồi.
Dân chúng thấy không có gì náo nhiệt thì cũng lập tức giải tán, đây cũng là thói quen thông thường của dân chúng, tuyệt đối sẽ không vì bị ăn roi mà không dấy lên lòng hiếu kỳ.
Lần sau có gì náo nhiệt vẫn muốn đi xem, cho dù roi có đánh lên người đau đến mức nào cũng giống như chú gà con, nhớ ăn chứ không nhớ đòn.
Lưu Lăng đi ở phía trước, vừa đi ra không được bao xa thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài. Lập tức nghe thấy có người nói với giọng bất bình:
– Vốn là một bản án lớn lại trở thành một vở hài kịch. Ai cũng nói Trung Thân Vương anh minh thần võ nhưng chẳng qua cũng chỉ là mãng phu rút dây động rừng mà thôi, thật ra Tư Mã Luật kia mới cao hơn một bậc.
Lưu Lăng nghe thấy tiếng bước chân thì ngay lập tức liếc mắt về phía có tiếng nói đó, thì thấy một văn nhân bên đường ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn lập tức cười, ra hiệu cho Hoa Tam Lang đang muốn lên trước bắt người, ra hiệu cho y đừng để ý, hắn khẽ cười lắc đầu rồi tiếp tục đi về trước.
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đều nhìn chằm chằm văn nhân kia, hận một nỗi không thể lên đánh y một trận cho hết giận. Ánh mắt của hai người sắc bén vô cùng, không ngờ văn nhân kia làm ra vẻ như không nhìn thấy, người đó vẫn thổn thức không ngớt ở đó.
Hoa Tam Lang nói:
– Vương gia, người này rất vô lễ, hẳn là phải bắt trị hắn tội bất kính!
Triệu Nhị cũng nói:
– Loại văn nhân cổ hủ này đúng là muốn ăn đòn, bộ dạng tự cho là đúng khiến người ta căm tức. Loại này chỉ e dao cũng không cầm lên được, nếu như cho lên sa trường thì chỉ e sẽ bị doạ cho tè ra quần, vì vậy giết cũng không sao.
Liễu Mi Nhi thường ngày luôn là người hấp tấp nhất trong việc bảo vệ Lưu Lăng nhưng hôm nay cũng không nóng vội gì, chỉ là thoáng chút suy nghĩ quay đầu lại nhìn văn nhân đó, hai hàng lông mày chau lại, nhẹ giọng mắng một câu "Ngu ngốc".
Nàng quay đầu lại nhìn văn nhân liếc mắt một cái, đúng lúc văn nhân đó cũng đang nhìn nàng. Thấy Liễu Mi Nhi hướng mắt lại, văn nhân kia đỏ mặt không dám nhìn nữa.
Lưu Lăng khoát tay áo cười nói:
– Các ngươi tức giận như vậy nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ giống văn nhân đó, đúng không?
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang lập tức biến sắc, vội nói:
– Vương gia, chúng tiểu nhân không dám!
Lưu Lăng cười ha hả, đi ra ngoài trước. Nhạc Kỳ Lân đi sau cùng, thấy Lưu Lăng không quay đầu lại thì lập tức cười hì hì rồi lại xoay người chạy. Gã chạy một mạch lại tìm thư sinh kia. Thư sinh đó lôi từ trong túi ra hai đồng tiền muốn mua cháo ăn.
Y vừa bưng bát cháo lên miệng thì Nhạc Kỳ Lân đi lên đánh một cái vào đầu y. Thư sinh kia bị đánh lén, thân người lảo đảo, đến cả bát cháo cũng đổ xuống.
– Ai vô cớ đánh ta vậy?
Thư sinh kia quay người lại hỏi. Y vẫn chưa nhìn kỹ là ai thì Nhạc Kỳ Lân lên trước đánh tới tấp đến, đánh đến mức thư sinh quần áo nhàu nát tóc tai rối bù. trên mặt cảnh xuân rạng rỡ trăm hoa đua nở, một mắt bị đánh sưng phồng lên, mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Người này vừa bị đánh mà vừa kêu la:
– Quân tử dùng miệng chứ không dùng chân tay. Dùng chân tay tức không phải là quân tử mà là tiểu nhân. Ta là quân tử, kẻ tiểu nhân như ngươi sao lại đánh ta?
Nhạc Kỳ Lân vừa đánh vừa nói:
– Quân tử mẹ ngươi ý! Ta đánh chính là đánh tên nguỵ quân tử như ngươi đấy!
Thư sinh kia dùng hai tay che mặt, nghe thấy những lời thô tục thốt ra từ miệng Nhạc Kỳ Lân mà lửa giận trong lòng dâng lên. Y đặt hai tay xuống, tức giận nói với Nhạc Kỳ Lân:
– Nhà ngươi nói chuyện đúng là không có đạo lý!
Mẹ của ta làm sao là quân tử được! Bà ấy dù sao vẫn là đàn bà, ta mới chính là quân tử thật sự, tuyệt đối không phải là nguỵ quân tử như ngươi nói đâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!