Chương 137: Mượn tử thế

- Trung Vương gia, không biết là… người có chịu giết hạ quan không?

Đây là câu nói thứ hai Ninh Hạo nói với Lưu Lăng.

Thấy sắc mặt Lưu Lăng kinh ngạc, Ninh Hạo mỉm cười, mây trôi nước chảy.

- Hạ quan biết như thế là quá đường đột, Vương gia chớ trách.

Ninh Hạo mỉm cười, rất nhẹ nhàng.

- Hạ quan là cưu thần của Hậu Hán, lúc đấy khi Chu Thái Tổ Hoàng đế Quách Uy công đánh Biện Châu, là hạ quan hạ lệnh cho mở cổng thành. Cũng là hạ quan sắp xếp người dẫn Ẩn đế chạy trốn từ Bắc môn, đáng tiếc, Bệ hạ lại dẫn theo một đám thái giám để rồi cuối cùng chết trên tay bọn chúng, đúng là trò cười.

Ninh Hạo cười vẻ có lỗi với Lưu Lăng:

- Xin Vương gia nghe hạ quan nói xong, sau đó hẳn quyết định có giết hạ quan hay không.

- Hạ quan là tội thần của Hán, nhưng hạ quan là công thần của Chu, nói thế không sai nhỉ? Lúc đấy nếu hạ quan không hạ lệnh cho mở cổng thành, chỉ e quan binh thủ thành chẳng còn bao nhiêu người. Những ngày huyết chiến, lính của Quách Uy đã giết ra huyết khí, sau khi thành bị phá chỉ e là toàn bộ bá tánh cũng gặp họa theo, hạ quan nói thế không phải để thể hiện mình đại nhân đại nghĩa, thật ra hạ quan cũng chỉ là một kẻ nhát gan tham sống sợ chết.

- Hơn nữa hạ quan có gia tộc của mình, hơn trăm miệng người, hạ quan là trọng thần của Hán, sau khi thành bị phá khó tránh liên lụy tới người nhà. Còn nếu hạ quan đầu hàng, không những có thể bảo đảm người nhà không bị thương hại, toàn thể bá tánh cũng có thể có được thanh bình. Nhưng hạ quan không nghĩ tới là, Quách Uy không tin hạ quan, từ đầu đến cuối đều không tin.

- Quách Uy cho hạ quan chức quan quận thủ nhỏ nhoi, như sung quân vứt hạ quan đến một nơi quê nghèo hẻo lánh. Chỉ cần có thể sống, không liên lụy đến gia tộc, hạ quan nhận mệnh. Làm quan bốn năm, hạ quan làm tròn bổn phận, cũng có thể xem như tạo phúc một phương. Từ khi hạ quan nhận chức, nơi đấy không có đại đạo, ít hình sự, bá tánh an lạc, nhưng Quách Uy hoài nghi hạ quan thu mua lòng người với ý đồ bất chính không có lòng thần phục.

Nhưng vì giữ thể diện của một nhân quân hiền chủ, ông ta không thể giết hạ quan, thế là triệu hạ quan trở về triều đình để hạ quan trước mắt ông ta.

- Hạ quan nhậm chức Hộ bộ Thị lang, chính vụ ngay ngắn, chưa từng tham ô một đồng, cấp dưới kính ái, cấp trên xem trọng. Qua hai năm, Quách Uy sợ hạ quan kết bè kết phái, phong cho hạ quan tước vị Huyện bá ban thưởng một đại trạch, để hạ quan nhàn rỗi tại nhà. Cũng tốt, gia đình đoàn tụ, cả nhà vui vẻ, hạ quan ung dung tự tại.

- Tới Thế Tông Bệ hạ đăng cơ, tháng ngày tốt đẹp của hạ quan cũng chấm dứt. Bệ hạ hạ mệnh lệnh cho một Huyện bá nhàn rỗi tại nhà nhiều năm là hạ quan đây theo quân xuất chinh, có chủ ý gì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đoán ra. Chính lúc nãy, Thế tông Bệ hạ thăng chức cho hạ quan thành đại quan chính nhị phẩm, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, chiêu thảo sứ trước trận, đây là tước quan lớn nhất trong mười năm làm quan tại Đại Chu của hạ quan, nhưng không hề vinh quang.

- Trận chiến lúc nãy, hạ quan liều mạng đỡ tên chết thay cho Thế tông Bệ hạ, đáng tiếc người già cả, phản ứng chậm, dũng sĩ dưới trướng Vương gia không bắn trúng hạ quan. Nếu hạ quan chết rồi, trong mắt mọi người, là chết vì bảo vệ Bệ hạ, là chết vì Đại Chu của hạ quan, như vậy mới vinh quang, nghĩ đến tình này, có lẽ gia đình hạ quan có thể thoát được một kiếp.

- Đáng tiếc… Hạ quan cầu chết không được. Vương gia là người thông minh, Ninh mỗ nói tới đây tin tưởng Vương gia cũng đã hiểu. Cầu Vương gia tác thành, một đao chém hạ quan xuống ngựa, như vậy hạ quan vẫn là chết vì Đại Chu, ở phía Bệ hạ sẽ chừa đường sống cho gia tộc hạ quan.

Ninh Hạo khẩu khí bình thản nói xong, tiếp đó mỉm cười gật đầu:

- Xin Vương gia định đoạt.

Tâm trạng Lưu Lăng chấn động mạnh, hắn thật sự không nghĩ tới trước trận còn có loại chuyện này xảy ra. Ninh Hạo tuy ngữ khí bình thản, một vẻ thản nhiên, nhưng Lưu Lăng nghe ra sự quyết tuyệt trong lời y. Đây cũng không thể nói là một người mang tội lớn gì, tư duy của người hiện đại quyết định nhận thức của Lưu Lăng. Hắn không cảm thấy Ninh Hạo phạm phải tội lớn tày trời gì, mở cổng thành là y bất trung với Hậu Hán.

Nhưng y là vì bảo vệ người nhà của mình, đây cũng chính là việc hiện tại Lưu Lăng đang cố gắng làm.

Còn nếu bắt hắn giết Ninh Hạo, hắn không thể xuống tay.

Thấy Lưu Lăng lộ vẻ mặt khó xử, Ninh Hạo cười tỏ ý xin lỗi nói:

- Khiến Vương gia khó sử, Hạo trong tâm áy náy. Chỉ là xin Vương gia hãy nghĩ thay cho gia tộc hơn trăm người của hạ quan, hạ quan biết thỉnh cầu này có hơi ép buộc, nhưng Thế tông Bệ hạ thấy hạ quan cầu chết không được còn cho hạ quan chức chiêu thảo sứ này, Bệ hạ là đoán được Vương gia sẽ không đầu hàng. Cho nên, một khi hạ quan không công mà về, chỉ e Bệ hạ sẽ lập tức trị tội hạ quan.

Lại gắn thêm tội danh thông đồng nước khác, cả nhà lớn nhỏ của hạ quan sẽ bị liên lụy.

- Vương gia, Hạo khẩn cầu người, một mình hạ quan chết giữ được toàn gia tộc, chết có ý nghĩa.

Trong lòng Lưu Lăng không khỏi đau xót.

Đây có phải sự bi ai của người làm quan? Ngay cả quyết định mình chết như thế nào cũng là một yêu cầu xa vời sao? Lưu Lăng đã gặp qua nhiều sắc mặt của kẻ làm quan, khi ức hiếp bá tánh họ cho là điều đương nhiên, khi nhận hối lộ họ chỉ vênh váo đắc ý. Tham quan ô lại chiếm hết chín mươi phần trăm trên quan trường, những người như thế chết không đáng tiếc, tuy Lưu Lăng chỉ nghe một lời từ phía y, nhưng Lưu Lăng tin Ninh Hạo không có gạt hắn.

Người quan như vậy, sống không phải càng tốt sao? Nhưng y lại có một lý do phải chết, không chết không nghỉ.

Lưu Lăng nhìn y, không lời để nói lại.

Thấy Lưu Lăng không chịu động thủ, Ninh Hạo thở dài nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!