"Tiểu Diệp Diệp, tiểu Diệp Diệp! Huynh nhanh lại đây, thịt sắp chín rồi nè!" Ý chỉ, mau mua cho ta đi.
Giai Huệ đứng trước hàng thịt nướng khói toả ra nghi ngút mà hít hà, vui vẻ quay lại vẫy vẫy tay với Diệp Cẩn.
Cầm phải mấy xiên thịt nướng trên tay, Giai Huệ mỹ mãn cắn cắn nhai nhai đến vô cùng hài lòng. Nha, đồ ăn ở đây thật không tồi, vừa thơm ngon lại vừa hợp khẩu vị, cho nàng ăn cả ngày cũng được.
Chỉ có ăn là giỏi.
Diệp Cẩn móc xéo nàng, giúp nàng cầm vài xiên thịt.
Đây đã là ngày thứ tư hai người đến thành này, theo như tình tra nội bộ cho biết, thì tin đồn Cửu Thiên Huyền Nữ xuất hiện là từ đây mà ra, bởi vậy nên Giai Huệ và Diệp Cẩn mới nấn ná lại ít lâu để theo dõi dân tình.
Nói là đi điều tra không bằng nói là đi chơi thì đúng hơn, nhất là Giai Huệ, trông nàng có vẻ vô cùng tận hưởng chuyến đi này.
Từ lúc dừng chân ở đây tới giờ, chưa khi nào Diệp Cẩn thấy nàng ngơi nghỉ miệng, cứ hoạt động hết công suất cả ngày lẫn đêm, hết ăn rồi lại uống, ngay cả trong lúc ngủ cũng không ngừng chép miệng.
Đừng nhìn nàng nhỏ con mà xem thường, sức ăn của nàng đến ba người đàn ông trưởng thành cũng phải cam tâm ngã nón bái phục.
Nhưng điều làm Diệp Cẩn thấy lạ là, nàng ăn suốt như thế mà vẫn chẳng thấy lên được cân thịt nào, thật không biết chúng đã chạy đi đâu hết. (Washington City chăng? ^^~)
Giai Huệ miệng toàn là đồ ăn là đồ ăn, bất chấp hình tượng, mà thật ra là cũng chẳng có hình tượng nào, phân bua.
"Có thực mới vực được đạo, huynh đừng nhìn ta như thể ta chỉ biết có mỗi ăn thôi. Nói cho huynh biết, ta đây chính là đang tạo vỏ bọc ngụy trang mang tính chiến lược."
Tuốt một xâu thịt nữa, Giai Huệ vẻ mặt nghiêm túc nhai nhai.
"Chiến lược quảng bá cho các quán đồ nướng xôi chè ấy hả?" Nếu thật là thế thì các chủ quán bán đó nên đến cám ơn nàng một tiếng, bởi vì nhờ có nàng mà lượng tiêu thụ gần đây tăng lên rõ rệt.
Giai Huệ trợn tròn mắt.
Trong mắt huynh, ta chỉ là một cái thùng cơm di động thôi sao?
Diệp Cẩn quay đi. Xem ai đang nói kìa!
Huynh..
"Á, có người nhảy cầu!!"
Một người thất thanh la lên, thu hút sự chú của đông đảo mọi người. Còn chưa kịp để Giai Huệ đang tức xì khói nhảy dựng lên, đã chen nhau ùng ùng đổ xô kéo cả làng đi hóng chuyện, khi chạy ngang qua còn tiện thể tông văng Giai Huệ.
Mô phật, tiễn người đi đầu thai hay sao mà gấp thế?
Giai Huệ lê lết đứng dậy. Nhớ dạo trước khi Trương Ninh còn ở đây, ngày nào nàng cũng tung ta tung tăng mà có bị sao đâu. Bây giờ Trương Ninh đi rồi, bao nhiêu vận xui cứ thế cứ đổ hết lên đầu nàng. (Trương Ninh:
"Đính chính một chút, là hai người bỏ ta mà đi, hại ta còn ở nhà đá xé lịch gấp máy bay đây lày.")
Bà con đi hóng chuyện đông vui thế, lẽ dĩ nhiên Giai Huệ nàng đây cũng phải chen một chân vào bát quái. Đưa tay chụp lấy Diệp Cẩn, nàng cứ thế một đường kéo hắn đi.
Trên cây cầu đá vòng cung bắc ngang qua sông, xôm tụ tiếng người rôm rả nói chuyện đàm luận. Giai Huệ cũng chen chúc vào được một góc bên trong, vừa cắn thịt vừa nhìn người đang quẫy đạp lung tung dưới nước, cười nói với Diệp Cẩn.
"Nước bên dưới chắc là mát lắm ấy nhỉ? Thấy người nọ vừa tắm, còn vừa ra sức vẫy gọi mọi người xuống tắm cùng. Tiểu Diệp Diệp, huynh cũng xuống dưới làm vài pha nhào lộn cho ta xem.. Í da, thịt của ta!!!"
Lời còn chưa dứt, thình lình Giai Huệ bị một người chen từ phía sau lên đẩy cho loạng choạng. Lỗi cũng tại nàng, hóng chuyện thì hóng ở trong thôi, còn cố với người ra ngoài thành cầu làm chi không biết, tai bay vạ gió cứ thế trở thành nạn nhân nhảy cầu tiếp theo.
Mắt thấy xiên thịt rời đi tầm tay, Giai Huệ anh dũng phi thân bay ra khỏi cầu giơ tay chụp lấy, vừa định hô một tiếng May quá! thì nhận ra nàng đang lơ lửng giữa không trung. Giai Huệ..
Má ơi, bảo với tía là con chết chắc rồi!!
Thật là! Diệp Cẩn tặc lưỡi một cái, phản ứng nhanh nhẹn đưa tay giữ được.. một chiếc hài của nàng, im lặng mặc niệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!