Diệp Cẩn ôm eo Giai Huệ nhẹ nhàng đáp xuống đất, đảo mắt nhìn quanh.
Nơi này tính ra cũng rộng lớn, phòng ốc xa hoa, cơ ngơi bề thế. Nhưng kì lạ là, nhìn tới mỏi mắt cũng chẳng bói ra được một bóng người, chẳng những thế, ngay cả chó giữ nhà cũng không có lấy một con.
Giai Huệ nhíu mi.
Một nơi cực kì tốt để ăn nên làm ra như thế này, sao lại không thấy phường đạo chích ve vãn quanh đây nhỉ? Hay tại vì đây là ma giáo, cho nên họ mới không dám đặt gạch thò chân vào?
Trong khi Giai Huệ suy nghĩ vẩn vơ, nhóm của bộ tứ thần kinh cũng đã xâm nhập được vào trong, duy Trương Ninh chui lỗ chó thì vẫn chưa thấy đâu. (Trương Ninh:
"Lạy hồn, ai ngờ cái lỗ chó này lại thông đến nhà tắm. Rốt cuộc thì con chó hay con dê đào cái lỗ này vậy?")
Sau một phen miệt mài vất vả, cuối cùng tứ đại thần kinh cũng leo lên được thành tường, ngồi trên mái ngói ra sức vẫy tay reo vui, mừng đến phát khóc. Làm được rồi, chúng ta đã làm được rồi!
Liệt tổ liệt tông ơi, con rốt cuộc cũng học được cách trèo mái nhà, từ giờ sẽ không ai bảo chúng ta là vịt cạn nữa!! (Có liên quan???)
Để kỉ niệm cho thành tựu đáng nhớ này, bốn người lại bày ra bốn cái tư thế khó quên nhìn đến đau mắt.
Đánh một cái chữ X ngang ngực, thần kinh A vẻ mặt nguy hiểm, hai mắt liếc thẳng qua hai bên thành góc 180 độ, khuỵ đùi xuống tạo bệ nâng cho huynh đệ. Thần kinh B đồng điệu một tư thế, chỉ có điều y hơi lùn nên phải đưa vai ra làm bệ.
C và D giẫm chân lên, tư thế ngoạ hổ tàng long đầy uy mãnh, ngón tay cong lại cào cào vài đường trong không khí, nếu chỉ nhìn đến đó thôi thì quả thật họ rất khí phách, nhưng khi nhìn lên mặt họ thì lại chết sững với hàng tiền đạo về vườn cùng khung thành rộng mở.
Bộ tứ: Nhất lé, nhì lùn, tam hô, tứ sún trình diện.
Ánh trăng sững sờ lướt qua chưa kịp trốn vào mây thì mắt bốn người liền nháy sáng, đồng thanh hô vang.
"Lão đại, mau xuất hiện!!"
Từ phía dưới bóng người vụt lao lên, chính là nhân vật được mọi người kì vọng, trại chủ của sơn trại
- Ma cây đại ca.
Nam nhân phóng người dứt khoát đứng trên hai chân huynh đệ, giơ cao chữ V chiến thắng, nước mắt chảy dài. Anh đây chỉ chờ có thế, khoảng khắc này sẽ đi vào lịch sử!!
Diệp Cẩn và Giai Huệ.
Đến là đau tim với bọn chơi dại này!
Chợt một cơn gió ập đến, đội hình năm người bỗng lung lay. É! một tiếng, cả năm lần lượt rớt Bịch bịch như mít rụng, nằm sãi lai trên đất.
Lạy mấy thánh, hết chỗ rồi hay sao mà lại lên nóc nhà chơi xếp gạch, chưa chết cũng uổng. Giai Huệ trợn mắt.
Đợi mọi người hội tụ đủ rồi, Giai Huệ liền gật đầu, đếm đếm sĩ số. Đa phần đều có mặt đủ cả, từ lành lặn đến thương binh, từ thương binh đến liệt sĩ, lại vẫn chưa thấy Trương Ninh chiến sĩ đâu. (Trương Ninh:"
Từ nhà tắm đến nhà tù chỉ cách một bước chân, các chiến hữu cứ đi trước, xong vụ nhớ ghé qua nhà đá bảo lãnh anh về T.T--) (Ở đây làm rõ một chút.
Trương Ninh vì chui lỗ chó nên một mình lạc đàn thông đến nhà tắm của ma giáo, nhưng vì không biết đường nên đành quành quay người chui ra tính xin trợ giúp, giữa chừng thì bị lính đi tuần đêm chụp đầu lôi về nha môn ^^)
Không thể vì một người mà chậm trễ thời gian của toàn đội, Giai Huệ bất đắc dĩ cho tiến hành kế hoạch mà không có Trương Ninh, đi trước dẫn đường vẫy tay ra hiệu cho mọi người theo sau.
Qua được một lúc, thấy phía sau im ắng lạ thường, Giai Huệ liền quay đầu nhìn lại..
Réc réc réc----
Tiếng dế kêu nghe thật vui tai, trong không gian yên ắng tĩnh lặng lại càng tăng thêm mấy phần thi vị, Giai Huệ đứng nghe mà thổn thức không thành lời. Rồi xong, em đã lạc đội.
Giời ạ, giờ thì có thánh mới biết được nàng đang ở đâu? Đã đen mà còn ham hố, đã ngố mà còn thích dẫn đường.
Nhóm người dáo dác nhìn quanh, căng lòi cả mắt ra mà vẫn không tìm thấy Giai Huệ ở đâu hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!