Chương 79: (Vô Đề)

Shinichi lái xe trên đường phố New York sầm uất. Hiện giờ là bảy rưỡi tối, chưa hết giờ cao điểm tan tầm thành ra ngã tư hãy còn đông nghẹt.

Không rõ là ai đã gọi Florida là Thành phố không ngủ, đáy lòng Shinichi thoạt nghĩ, thực tình New York cũng thế thôi.

Gió lùa vào từ ô cửa, xáo tung mái tóc cậu.

Cậu thật ngạc nhiên vì lòng cậu rất bình tĩnh, căn bản cậu chưa từng ngờ đến sẽ có ngày cậu đi giết ai, kể cả khi Ares đối mặt với cậu, tất cả điều cậu nghĩ cũng chỉ đơn giản là bắt hắn.

Khoảnh khắc cúp cuộc gọi cùng Kenwa, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu biết, dù cậu có giết Lucerne, bọn chúng vẫn có thể giết con tin, nhưng nếu không giết thì sẽ thế nào? Chỉ là theo như Akinobu, trên đời này không có nếu.

Shinichi hít mạnh.

Con xin lỗi, bố à.

Nhưng bố cũng từng nói với con, đã muốn bảo vệ người quan trọng của mình thì tuyệt đừng có mủi lòng với kẻ xấu.

Trước kia Shinichi luôn cho rằng, Akinobu không phải duy nhất của cậu.

Bởi vì trong thế giới của cậu còn có bố, còn có Eva, còn có cả niềm kiêu hãnh của một vận động viên.

Song khi thời khắc này tiến đến rồi, Shinichi bất giác tỉnh ngộ, cậu cũng sẽ có lúc không hề phân vân mà chọn lựa những điều cậu không có khả năng làm.

Cậu nhớ lại ngày đó khi cậu rời khỏi nhà Akinobu, không hề ngoái đầu.

Vậy mà Akinobu đã đoán được kết cục kia sớm hơn cả cậu.

"You will die with me."

Shinichi mỉm cười.

Xe đã lái đến cửa Lucerne sắp được thả, chưa gì đã ngồn ngộn phóng viên đứng chầu chực sẵn.

Nếu đông đúc thế này, vậy mình phải cố tìm được một tầng nào đó thật cao, có thế góc độ bắn mới có thể trúng tới đỉnh đầu Lucerne.

Shinichi đỗ xe trong một bãi đỗ thuộc một trong những tòa nhà nọ, xách túi lên vai, đứng nhìn ngước lên từ bên dưới những tòa cao ốc xi măng cốt thép cao chọc trời. Cuối cùng, cậu chọn tòa nhà thương mại bên phía đối diện.

Nguyên nhân chọn nó là vì độ cao phù hợp, chưa hết, nó chính là tòa nhà quan trọng nhất thuộc tập đoàn Lucerne, là một "tòa nhà không ngủ".

Cậu thấp đầu, kéo vành mũ che khuất mặt, cố gắng tránh ống kính camera, bước lên cửa tầng cao nhất. Giây phút mở cửa, ào ạt gió lớn tấp vào mặt cậu, vòm thinh không mênh mông cứ thế hiển hiện giữa trời đêm thăm thẳm, lung linh ngàn vạn những đốm đèn màu, tựa thể một sân khấu của thế kỷ, mà diễn viên chỉ độc có duy nhất Kobayakawa Shinichi cậu.

Shinichi đóng cửa lại, mở túi súng, thành thạo lắp ráp, điều chỉnh vị trí.

Góc ngắm hết sức tuyệt vời, từ ống ngắm có thể tận tường nhìn thấy một vài nhân viên FBI đi ra khỏi cửa lớn chuẩn bị về nhà.

Đúng lúc này, di động trong túi vang réo, là điện thoại của Kenwa.

"Kobayakawa, cậu ở đâu vậy? Tôi vừa gọi đến nhà cậu thì Eva bảo cậu ra ngoài."

Một tay Shinichi cầm điện thoại, còn tay kia thì đỡ súng, "Tôi thấy hơi khó chịu nên đi dạo loanh quanh thôi."

Ở đầu dây bên kia Kenwa đã nhíu mày, hắn muốn nói thêm gì đó, bởi lẽ Kobayakawa như thế này khiến hắn cảm thấy rất xa lạ. Giọng điệu lạnh rét mà trầm ổn gây cho Kenwa một ảo giác, rằng người đang nói chuyện với hắn không phải Shinichi mà là Akinobu.

"Có tin gì nhớ báo ngay cho tôi nhé." Shinichi cúp điện thoại.

Kenwa, hy vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được cậu ấy, chỉ có điều tới thời điểm còn lại nửa tiếng đồng hồ, tôi sẽ tắt máy. Vì tôi không thể bị phân tâm bởi bất kỳ lý do nào cả.

Shinichi xòe tay, gió thổi lọt qua những kẽ ngón tay cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!