Nuốt nuốt nước bọt, Shinichi bấy giờ mới ấn nhận nghe.
"Alô…" Quả nhiên người còn chưa cần mở miệng, trái tim cậu cứ như đã bị vút lên cuống họng, thật muốn tự đập cho mình một nhát, sao lại vô năng đến thế này là cùng?
"Chưa ngủ à?" Giọng nói hơi lành lạnh, thong thả truyền đến.
Shinichi ậm ừ, "Ngài Saionji, ngài có biết bây giờ là mấy giờ không hả?" Đúng vậy, tất cả là do cái tên xấu tính kia, đêm hôm khuya khoắt tự dưng nháy máy người ta còn không phải là muốn hù chết người à? Ai không biết khéo lại tưởng giữa đêm bị ma ám nữa chớ!
"Giờ bên New York chắc hẳn 1:20 sáng nhỉ. Cậu nhận nghe nhanh như vậy, chứng tỏ là cậu chưa ngủ."
"Ừ~" Cậu biết thì cứ tự biết, có nhất thiết phải nói ra thế không?
"Đang làm gì vậy."
"Nói chuyện với cậu chứ còn gì nữa."
"Tôi nhớ cậu." Ngắn gọn quá đỗi, không hề mang sự diễn cảm của âm điệu, nói xong còn khiến người hoài nghi liệu có phải lỗ tai mình nghe lầm rồi.
Shinichi ngây ra tại chỗ, cơ hồ là đột ngột phản ứng lại phun ra một câu, "Tôi thì chả nhớ cậu…" Vừa dứt lời, cậu bỗng nhiên rất muốn tự túm tóc mình giựt trụi lủi hết đi cho rồi. Có người giữa đêm gọi một cuộc đường dài đến nói rằng nhớ cậu, ấy thế mà cậu lại đầu ngu não ngu trả lại cho một câu như thế, thật đúng là thông minh chết đi được…
Bên đầu kia điện thoại là một chặp im lìm, Shinichi tự dưng run như cầy sấy.
Đừng nói cái tên Saionji đó buồn rồi nhé?
Sao lại không nói gì thế này?
"Nếu cậu giận…" Nói mau đi! Suốt nửa ngày không thèm nói câu nào định làm tôi day dứt đấy chắc?
"Tôi không ngủ được." Qua thật lâu sau, Akinobu mới thốt ra một câu đấy.
"… Tôi cũng không ngủ được…"
Sau đó, lại là im lìm dài dài dài… Tiếng hít thở sẽ sàng đều đặn va đụng trong tai nghe, rõ ràng là không hề nói chuyện, thế mà Shinichi lại không thể nói ra lời chấm dứt.
Bước chân y tá đi kiểm tra phòng bệnh lộp cộp trên dãy hành lang lặng vắng, Shinichi hiểu giờ đã hai giờ khuya khoắt, nghe nhịp hô hấp nhè nhẹ của đối phương, cậu phỏng đoán Akinobu liệu có phải đã ngủ mất rồi.
"Akinobu…" Shinichi khe khẽ gọi.
"Hm?" Tiếng ngâm thật từ từ thế nhưng lại mê người không hiểu nổi, trong phút chốc, Shinichi cảm giác tiếng giọng của cậu khản đặc đi, thở cạn kiệt luồng không khí trong buồng phổi ra rồi, một tia đau lòng từ sâu tâm khảm lại trỗi dậy.
"Thực sự cậu đẹp lắm." Cất ra một câu này, Shinichi tự cảm thấy cậu thật quái gở, song đồng thời đại não cậu lại đang rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Trên đời có rất nhiều người đẹp."
"Cậu cũng cực kỳ cố chấp, hễ muốn làm chuyện gì là y như rằng phải làm cho bằng được."
"Kenwa bảo đó vừa là ưu điểm, vừa là khuyết điểm —— tự bức mình đến tuyệt cảnh."
Shinichi nhíu mày, hốc mắt bắt đầu nóng ran, "Cậu chính là như vậy, ngoại trừ việc ăn nói chẳng biết hài hước chẳng thân thiện lúc nào cũng nghiêm túc đến khó đăm đăm ép buộc không thèm đếm xỉa để ý nguyện của người khác, còn lại có thể nói rằng hoàn hảo."
"Nghe có vẻ khuyết điểm thật là nhiều, có điều rất khó để sửa chữa."
"Ý tôi là… Ý tôi là những thứ hoàn hảo, thường là sẽ rất dễ vỡ."
"Tôi không hoàn hảo." Hơi thở của Akinobu trở nên kéo dài hơn.
Shinichi không nói thêm gì, chỉ vẻn vẹn một câu "Ngủ ngon" đoạn cúp điện thoại.
Chỉ là cậu không biết, Akinobu ở đầu dây bên kia đã chợt nhiên nở nụ cười, tựa như một đóa anh túc nở rộ, xé rách cả thinh không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!