Chương 40: (Vô Đề)

Nước bọt không thể nuốt xuống cổ họng, chảy dọc theo mép, mà Akinobu vẫn thỏa mãn không đủ tiếp tục xâm lăng chiếm đoạt vòm miệng cậu.

Bàn tay y xoa vuốt bên thắt lưng Shinichi, lực độ kia khiến cho Shinichi thật lòng nghĩ rằng y muốn móc xương móc cốt cậu ra khỏi thân xác. Rồi thì, y cũng chịu rời đi môi cậu, hôn vun vụn khe khẽ xuống cằm.

Không khí cuối cùng cũng ồ được vào ngay tại thời điểm cậu tí thì mất mạng đến nơi, hít lấy hít để, Shinichi giận dữ gằn, "Saionji Akinobu, tôi khuyên cậu dừng lại ngay trước khi quá đáng quá!"

"Quá đáng nghĩa là như nào?" Âm thanh khóa quần bị kéo cứ như cắt xước bầu không khí, rẹt một tiếng thôi, quần bò đã bị tụt xuống tận đầu gối rồi, Shinichi sống chết đá đá, Akinobu liền trực tiếp tháo cả dây thắt lưng, luồn qua áo sơmi thắt ở đầu giường.

"Cậu mà dám… Cậu mà dám…" Shinichi cảm giác ngay cả khả năng sắp xếp từ ngữ của cậu cũng đều đã bị thất lạc.

Akinobu nhìn đến gương mặt nghẹn đỏ của cậu mà rằng, "Cậu có thể kêu lớn lên, nhất định có khách nghe thấy, họ sẽ gọi 911 ngay hoặc là gọi quản lý khách sạn. Như vậy, sự kiện đánh bom của Manchester rất nhanh sẽ được thay bằng Một chủ tịch tập đoàn nào đó giở trò đồi bại với một thanh niên Nhật kiều, một cái title không tồi đấy chứ nhỉ."

Một khắc ấy, Shinichi giãy lộn lên đến cả giường cũng phải kêu cọt kẹt, "Cậu rốt cuộc phát điên cái gì thế hả ——"

Chóp mũi Akinobu nhoáng cái đã sát kề xuống sống mũi Shinichi, cậu gần như có thể thấm tháp được thanh âm của y phun ra từ những kẽ răng lên tiếng, "Nếu như này đã coi là phát điên, vậy thì tôi đã điên rất nhiều năm rồi!"

Shinichi hít một hơi thật mạnh, cậu càng giãy giụa lại càng cọ đến cái bộ vị nguy hiểm nhất kia của đối phương, cách qua tầng vải, cậu vẫn sờ sờ cảm thụ được cái thứ đang trong trạng thái "lớn mạnh" kinh khủng khiến cho người ta phải sợ run lên.

"Hnnnnnn ——" Cậu cơ hồ hét tướng kinh hãi, Akinobu thô bạo cắn lấy điểm nhô trên khung ngực cậu, liếm láp, thẳng đến khi chúng run rẩy trong không khí.

Môi lưỡi tràn trề ý tứ cướp đoạt ngoằn ngoèo xuống dưới, trườn đến đâu, toàn bộ máu thịt của Shinichi dường như đều bị đối phương ăn sống đến đấy.

Cả thân thể cậu co rụt lại, trong khi Akinobu cứ thế mà công khai vùi đầu vào giữa hai chân Shinichi.

Không cần nghĩ cậu cũng thừa hiểu, vị thiên chi kiêu tử này chưa từng có đi lấy lòng bất luận ai khác, cho nên thời điểm khi cái đỉnh chóp bấy yếu của cậu bị y ngậm trong mồm, cảm giác kinh hoảng bởi đầu răng khiêu khích khiến Shinichi nắm chặt tay gắt gao nhắm nghiền mắt lại, chỉ sợ đối phương sơ sảy mà cắn xuống.

Thế nhưng lưỡi Akinobu lại dịu dàng đến khôn tưởng, những sợi tóc lỉa chỉa liên tục quẹt qua đùi Shinichi, động tác mút nhả đánh run lên từng thớ tế bào trong cậu.

Shinichi rướn sức thở hồng hộc, ngay tại lúc lưỡi Akinobu móc qua khe hở đỉnh linh khẩu của cậu, cậu không cách nào nén nhịn được nữa, trút hết ra.

Giây lát thất thần, cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà chao đảo, chừng như chớp ngay tại khắc ấy, Akinobu mạnh mẽ gập chân cậu lên, áp đến trước ngực.

"Ah ——" Shinichi không kịp phản ứng mà khẽ rên lên, rõ ràng phát giác cái chỗ riêng tư của cậu không hề được che đậy mà bị bại lộ ra trước mắt Akinobu một cách sỗ sàng. Cậu liều mạng muốn khép chân, song hai tay Akinobu lại chỉ xê dịch lên đằng trước đã kéo ngay mắt cá chân cậu vắt lên vai rồi.

"Saionji! Saionji!" Shinichi run lẩy bẩy, mắt chạm đến thứ đó của Akinobu đã phủ kín gân xanh, màu sắc đã ngả sẫm, cái giây ấy còn khủng khiếp hơn ngày tận thế gấp cả trăm lần.

Shinichi giằng giãy cổ tay cậu, khung giường cành cạch vang lên những tiếng vang, cậu giương mắt thấy Akinobu bôi thứ dịch nhầy vừa rồi cậu vừa tiết ra lên cái đó, đầu đỉnh nơi đó đặt trên lối vào của cậu, Shinichi thở mạnh bàng hoàng, nhắm mắt quay mặt đi hướng khác, "Cậu bắn chết tôi đi!"

Akinobu im lặng, đột ngột tiến thẳng, đưa đầu đỉnh đi vào, chớp nhoáng cả người Shinichi như bị viên đạn xuyên thủng.

"Ha ——" Tiếng thở hắt nọ dật ra từ cổ họng Akinobu, trong khoảnh khắc mà Shinichi thít chặt, thiếu chút nữa thì y đã không kiềm chế được dục vọng của mình.

Shinichi cảm thấy thân thể đã bị đẩy dồn đến cực hạn rồi, "Tôi đã nói cậu bắn chết tôi đi cơ mà!" Thứ đó của Akinobu đáng sợ quá, cậu không có khả năng tiếp nhận được đâu!

"Thả lỏng." Câu nói của Akinobu như là gằn ra, Shinichi vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt phía trước cậu, đắm say phủ mờ khiến con tim không khỏi đập loạn lên, giọt mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, chẳng những tuấn mỹ mà còn vây dính cả vài phần mùi vị đậm tình.

Từ góc độ này, Shinichi có thể tinh tường nhìn thấy cái nơi cậu và Akinobu đang kết nối, cậu vừa giận dữ vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp. Càng khủng khiếp hơn, Shinichi hiểu, Akinobu vẫn còn chưa trọn vẹn tiến vào, mà y tuyệt đối sẽ không buông tha chỉ vì những lời cầu xin của cậu.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ rất nhẹ.

Shinichi gần như mừng rỡ mà nhìn Akinobu, ý nói: "Thấy chưa có người đến đấy, cậu mau dừng lại đi."

Có điều Akinobu lại không hề kiêng nể mà tiếp tục dấn sâu vào, Shinichi há to miệng cũng không dám kêu, bàn tay co cụm chặt chẽ cảm nhận vách ruột đã chạm đỉnh giới hạn rồi, tựa hồ tức khắc sẽ bị rách tung ra.

Một tờ báo tối được đẩy vào từ dưới khe cửa, Shinichi chợt nhớ ra sau vụ nổ bom hồi chiều, báo tối trong ngày đã được bán hết veo, mà Shinichi đã từng dặn khách sạn, vô luận muộn thế nào, cứ có được báo tối thì phải lập tức mang đến đây.

Bóng người nháng qua khe cửa, Shinichi biết nhân viên khách sạn đã đi rồi, cậu quay đầu lại hung hăng trừng trộ với Akinobu, bất đắc dĩ đối phương lại nhoài nghiêng thân mình xuống, động tác này khiến cho khoảng dính giữa cả hai càng thêm sít chặt, sự cọ xát bé nhỏ ấy làm Shinichi suýt thì thét dội lên, tiếc thay lại bị nụ hôn của Akinobu nuốt chửng hết.

Hồi chốc môi Akinobu rời khỏi, thứ đó của y cũng theo đó mà rút ra, trả lại trống rỗng cho lối giữa bị khai mở trong chốc lát, đoạn y lại tiếp tục thúc vào, đưa đẩy không ngừng, Shinichi cảm giác đối phương tựa hồ muốn kéo rút cả vách ruột cậu ra, cậu vừa lo sợ lại vừa đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!