Chương 38: (Vô Đề)

Còi cảnh sát ò e vọng tới.

"Cậu rời khỏi đây được rồi, Kobayakawa

-kun." Akinobu thản nhiên mở lời.

Shinichi không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ nhìn y.

Akinobu ngoảnh mặt đi, thở dài, từ trong ngăn kéo lôi ra một khẩu súng lục.

"Gì hả, tôi không đi thì cậu sẽ dùng nó bắn tôi à?" Shinichi nhướn lông mày lên.

"Cảnh sát phòng chống bạo động sẽ tới giải quyết quả bom này, nhưng dù cho quả bom này bị gỡ bỏ cũng không có nghĩa tôi vẫn sẽ còn sống." Akinobu xoay một vòng khẩu súng lục xung quanh ngón tay, nòng chĩa xuống dưới, đưa qua trước mặt Shinichi.

"Ý cậu là…" Cậu chau mày lại song vẫn vươn tay nhận khẩu súng, "Kẻ gài bom đang ở cách đây không xa theo dõi cậu để đảm bảo rằng quả bom này sẽ nổ?"

"Đúng thế, nếu cảnh sát phòng chống bạo động gỡ bỏ xong quả bom thì việc mà hắn cần phải làm là trực tiếp bổ sung một súng, hiện giờ không chừng hắn đang tìm vị trí tốt nhất để thực hiện bắn tỉa."

Xe cảnh sát đã tiến vào bãi đỗ xe rồi, bọn họ bắt đầu giải tán dân chúng ở đây.

"Hãy tìm hắn, Shinichi." Akinobu nhẹ giọng nói.

Đằng sau, cảnh sát đang đi về phía bọn cậu, Shinichi hiểu cậu rất nhanh sẽ bị yêu cầu rời đi.

"Tay cậu run quá, Shinichi à." Giọng nói Akinobu xuôi theo dải không khí lại dậy ra, "Một khi tay cậu bất ổn, cậu sẽ đánh lạc mục tiêu của chính cậu."

Shinichi nắm chặt khẩu súng trong tay, không hề ngoái đầu lại nữa.

Cả bãi đỗ xe cứ thế mà bị giải tán trơ trọi, tất cả người đậu xe hay đến lấy xe đều được cảnh sát chỉ huy đi ra ngoài, hoặc là phải nói rằng họ hoảng sợ mà chạy ra ngoài.

Shinichi không nhanh không chậm đi ra từ một hướng, quan sát kỹ lưỡng, bên ngoài bãi đỗ xe này chẳng có một tòa nhà cao tầng nào cả, góc bắn cũng bị vướng.

Mà không… Bây giờ Akinobu đang ngồi trong xe, nếu ngắm bắn từ địa điểm cao thì mục tiêu đã bị mui xe che khuất mất rồi, kẻ kia nếu muốn bắn trúng thì hẳn phải chọn một nơi có thể ngắm bắn được đến cửa xe.

Shinichi bèn lia đường nhìn quanh bốn phía, đối diện với bãi đỗ xe khách sạn là một loạt những cửa hàng nhỏ, chiều cao không quá ba tầng, góc khúc xạ cũng tốt, hiềm nỗi người dân xung quanh quá ư đông đúc náo nhiệt, vậy đường bắn này sẽ bị chặn rồi.

Khẽ quay người lại, khóe miệng Shinichi căng ra, sao cậu lại quên béng nhỉ, phòng khách sạn bao gồm mười hai tầng, từ tầng ba trở xuống đều là góc độ độ bắn hoàn mỹ, phán đoán từ vị trí của Akinobu thì góc ngắm chắc chắn nhất hẳn là ba gian phòng của tầng thứ hai, nếu chệch hơn thì Akinobu sẽ bị thân xe chắn lại.

Shinichi liền bước nhanh vào đại sảnh, cậu nhẩm đoán khi gài bom xong xuôi, tên đó cũng đã tường tận vị trí đỗ xe của Akinobu rồi, đến giờ có lẽ đã đặt xong ổn thỏa phòng khách sạn.

"Xin hỏi một chút, tôi có thể đặt phòng 203, 204 hay 205 của tầng hai không?"

"Xin lỗi cậu, cả ba phòng này đều đã có khách đặt rồi ạ."

"Là cùng một người à?"

"Thưa cậu? Đây là khách…"

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là xác minh thử xem có phải là do đồng nghiệp công ty tôi đặt không, nhưng tôi không xác minh được là công ty có phái vị đồng nghiệp ấy đến."

"À, ra là vậy ạ. Đúng là do cùng một quý ngài đã đặt đấy ạ."

"Cám ơn cô."

Chớp nhoáng, trái tim Shinichi đập rộn, cậu chợt nghĩ, nếu mình không nhận định ra nổi thì biết làm sao đây? Nếu ba gian phòng ấy chỉ là trùng hợp do cùng một người đặt thì sẽ thế nào đây?

Shinichi, Shinichi, mày không còn cơ hội để do dự nữa rồi.

Ding một tiếng, thang máy mở cửa ở tầng hai, thảm lót màu be trải dọc dãy hành lang dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!