Chương 28: (Vô Đề)

Trung tâm triển lãm quốc tế Fair là tử mẫu lâu[1] điển hình, chiều cao hai tòa nhà bằng nhau, diện tích tử lâu không lớn bằng mẫu lâu, chủ yếu dùng cho các buổi triển lãm, trong khi đó mẫu lâu lại là tòa nhà chỉ thuần túy cho kinh doanh thương nghiệp. Khoảng cách giữa tử lâu và mẫu lâu ước chừng khoảng 30m, thành ra khi ánh sáng chiếu một góc độ nhất định thì từ tầng 42 của tử lâu trở xuống rất thú vị là đều nằm trong mảng bóng khổng lồ của mẫu lâu.

Hiện giờ yến hội đang diễn ra linh đình vô cùng, nơi đây có thể tận mắt gặp gỡ TOP 20 nhân vật sừng sỏ của giới vận tải tàu biển, ấy thế mà Ska Lucerne lại không có mặt, có điều điểm ấy rõ ràng khiến cho tâm tình Eva phấn chấn hơn nhiều lắm.

Vẫn y xì tiệc tùng trọng thể, hương rượu tràn trề chung quanh, Shinichi nhướn mày, hậm hực đêm nay nếu cậu tiếp tục chương trình huấn luyện của Louis có khi vẫn còn ý nghĩa chán so với ngồi ngu mặt ra ở chỗ này.

"Shinichi." Eva vỗ vỗ vai cậu, "Em đi bàn chuyện với ông Ur Beruili, anh…"

"Anh tự lo cho mình được, em cứ đi đi."

"Ồi, cơ mà đừng có tùy tiện đến gần em nào đẹp đẹp đấy nhá ~" Eva huých vai sang Shinichi, "Đàn bà phụ nữ nơi này không đơn giản đâu."

"Anh biết rồiiiiiiiii ~~~"

Eva kéo tay ông Beruili tiến về một gian phòng nghỉ, Shinichi đoán chắc họ cần bàn bạc lâu lắm, mà cậu thì đương muốn rời khỏi cái chốn đông đúc này càng nhanh càng tốt… Hoàn toàn một thế giới mình chẳng thuộc về, đã thế thà tìm một gian phòng nghỉ ngơi một mình còn hơn?

Tự thán chủ ý của mình thiệt là tuyệt diệu, Shinichi rót cho mình hai ly Champagne cùng bê theo một món nhẹ nho nhỏ, đi thẳng về hướng phòng nghỉ ngoài hội trường.

Đặt thức ăn lên bàn xong, Shinichi nằm lăn cu đơ ở sofa, thở dài ngao ngán.

Chả biết có được coi là may mắn không, không bị gặp phải cái tên Saionji kia.

Shinichi thả lỏng cả người, hơn nữa mấy ngày nay cậu bị Louis đì cho đến là lao đao, nhắm mắt lại chưa được bao lâu, Shinichi đã trầm mình vào giấc ngủ.

Cậu mơ một giấc mộng, mơ về thật lâu thật lâu trước kia, cậu ngồi trên bus tới trường, chạm trán phải hai thằng của cao trung Fukuyama, chẳng muốn mang vạ không đâu, cậu bèn cố rúc vào một góc tối tối giả bộ như đang ngủ, rất đỗi nhiên.

Hoa anh đào lao xao ngoài cửa sổ, tựa hồ không biết phải đốt cháy kiếp mệnh mong manh của mình như thế nào.

Xe đỗ, cậu trai tao nhã mà lạnh lùng ấy đặt chân lên xe, tẩn cho hai thằng Fukuyama một trận.

Thế nhưng từ đầu tới cuối, Shinichi vẫn cứ im ỉm nhắm mắt, dựa đầu vào kính xe, cứ như chưa từng phát sinh bất cứ một chuyện gì cả.

Cậu bước về phía cổng trường, lũ nam sinh của Fukuyama kéo hội đồng đến, cậu chỉ đừng yên nhìn ngó hồi chốc, thế rồi chuyển hướng đi Seiraku ăn ramen luôn, vì hồi sáng cúp học nên khi về nhà phải ngồi "nói chuyện" với Shuusuke suốt cả một tối.

Vị trí cách nhau nửa cái lớp của y và cậu, không có sự đồng thời xuất hiện thừa thãi nào cả.

Vài bữa sau, cậu cùng Senka Sayaka đi xe bus, có gã cướp cầm súng chui lên xe, nam sinh kia bị bắn trúng, còn cậu, chỉ có ôm chặt Sayaka trong lòng mà thôi, không hề nhấc chân rời đi lấy nửa bước.

Và cả ngày hôm đó nữa, khu đèn đỏ của Shinjuku, cậu bắt gặp cảnh y đang bị Yamahara Masao vây đánh, cậu chẳng nói gì cả, cũng chẳng hành động gì, chỉ là tìm thấy cái quán bar cần tìm rồi đưa tiền cho Mizushima.

Nếu tất cả hiện thực đều là như thế, vậy thì hiện tại cậu sẽ như thế nào đây?

Shinichi hít một hơi mạnh, mở mắt, bất thình lình bị giật thót khi bắt gặp người con trai đó đang lẳng lặng ngồi bên cạnh, mái đầu buông thấp ngắm nhìn chính cậu.

"Saionji… Akinobu… Cớ gì cậu lại ở trong này?"

"Này phải là vấn đề tôi hỏi cậu mới đúng? Tôi còn cứ tưởng cậu sẽ kè kè bên Eva không rời lấy một tấc cơ." Ngón tay chàng trai vươn đến, vẻ chừng muốn chạm vào má cậu, nhưng rồi lại chỉ vòng lên lưng ghế sofa.

"Chẳng lẽ Eva gặp nguy rồi!" Shinichi vùng gấp dậy, thế nhưng Akinobu lại không có tránh ra, Shinichi lờ mờ vỡ vạc điều gì đó, trong khoảnh khắc sắp đập Akinobu thì cậu dừng lại, "Cậu hù tôi hả…"

Giây tiếp theo, miệng cậu bị đối phương lấp kín.

Lưng Shinichi ngửa về đằng sau, thoát ly khỏi phạm vi tiếp xúc, gắt gỏng, "Trò đùa không có tí tẹo gì lấy làm buồn cười đâu!"

"Tôi giẫm lên chân làm cậu đau à?" Khuôn mặt Akinobu hơi chếch nghiêng, điều này khiến cho Shinichi dấy lên chút ít ghen tỵ, vì sao mà cái tên ôn thần càn rỡ này bất luận góc độ nào trông cũng đẹp đến nỗi~ cứ thúc giục người ta chỉ muốn được… táng cho một đấm thế này.

"Tôi không dư thời gian tung hứng trong này với cậu đâu, tôi phải đi xem Eva thế nào rồi!" Shinichi đẩy mạnh Akinobu ra, đứng dậy chạy ra cửa, nếu không phải cậu tự nhắc nhở mình chuyện của Eva, chỉ e do cái sự "tiếp xúc thân mật" chưa tới một giây đồng hồ vừa rồi mà cậu choảng nhau một trận với quý ngài Saionji chỉnh tề lịch thiệp này mất thôi, sau đó cả cái gian phòng này sẽ bị loạn xà beng lên hết ~

Ngay tại thời điểm ngón tay cậu sờ được vào khóa cửa, vai cậu liền bị đè lại, Shinichi cắn chặt răng, hất người sang chỗ khác, "Hôm nay tôi không muốn gây sự với cậu đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!