Chương 27: (Vô Đề)

"Không có gì phải hồi hộp, thời điểm em giương súng, thế giới này chỉ còn một mình em và mục tiêu của em." Shinichi tới gần, hai tay đỡ lấy vai cô bé, "Góc độ giữa vai và ngực phù hợp sẽ có thể giúp em gia tăng lực tay và độ vững, tránh cho vai bị giật… Elle, em đã ngắm ổn chưa?"

"Rồi ạ…" Tư thế của Elle rất xác đáng, được Shinichi chỉnh sửa lại toát ra đôi phần phong độ của Eva.

"Điều chỉnh hô hấp, khoảnh khắc bóp cò cũng là ngay lúc em hít sâu."

"Vâng ạ…"

"Còn giờ, dõi thẳng mục tiêu của em, hít vào… Thở ra… Hít vào… Đừng chần chừ bóp bò nữa."

"Pằng!" Theo tiếng súng rít lên, Elle nuốt ực nước bọt.

Shinichi nheo mắt nhìn về phía tấm bia, nhẹ nhõm cất tiếng, "Anh đã đoán không được vòng mười sáu cũng phải được vòng mười bốn mà."

"A ——" Elle hít mạnh, xoay người nhìn Shinichi, reo lên, "Kỳ diệu quá anh ơi… Loại cảm giác này…"

Shinichi mỉm cười vỗ vai cô bé, "Nhớ kỹ cảm giác đó nhé, sau này mỗi một súng đều phải như vậy."

"Anh có thể tiếp tục hướng dẫn cho em được không?" Elle mở to đôi mắt ra chiều rất chi là chờ mong.

"Được mà, có điều chỉ đường cho em đi đến được cảm nhận thôi, còn lại, em đều đã có hết rồi." Xốc xốc cái túi, bước ra ngoài cửa. Sự bối rối phiền loạn trong lòng cậu hôm nay đều là do buổi "huấn luyện" dành cho cậu Akinobu nhắc tới đêm qua, cậu cứ nghĩ mãi, nội dung huấn luyện là gì? Và là ai sẽ huấn luyện?

Thế nhưng ngay một giây mà Elle bóp cò súng, cậu bất giác ngộ ra, chính mình căn bản chẳng nhất thiết phải nghĩ nhiều đến vậy.

Đêm tối dần buông, Shinichi lái xe trờ vào cao ốc Montero, đây là toà nhà vừa mới xây xong năm ngoái, tổng cộng có ba mươi hai tầng, tầng một và hai là bán hàng tổng hợp, tầng ba hình như là một trung tâm tập gym lớn lắm thì phải, cơ mà nhớ mang máng hình như chưa có chính thức mở cửa, sẽ có người ở đó sao?

Shinichi đi từ cửa hàng tổng hợp tầng dưới lên, đến trước cửa trung tâm gym rồi, quả nhiên có một tấm áp phích lớn giăng ngay ở lối vào: Đang lắp đặt.

"Lâu không gặp nhỉ, Kobayakawa

-kun." Cuối hành lang tựa hồ có bóng người đang thủng thẳng dạo bộ tới, một gương mặt ôn tồn lịch thiệp lại nguôi bớt đi vẻ chây lười xuất hiện trong tầm nhìn của Shinichi, chưa kể cặp kính gọng bạc tỳ trên sống mũi kia nữa…

"Chú Louis?" Shinichi nhíu mày, cậu còn nhớ như in ông ta, cái hồi cậu bị người phụ nữ tên Kresha ấy tóm bắt, chính ông ta và Akinobu đã cùng tới cứu cậu.

"Ơn Chúa, cậu còn nhớ tên ta." Louis vung vẩy chùm chìa khoá, mở cửa trung tâm thể hình, lại nói, "Nhưng ta dám cá, cậu không biết ta là ai đâu."

"Nếu chú nói cho tôi biết." Shinichi khoanh tay trước ngực, đánh giá ông ta.

"Ok ~ ta sẽ dạy cậu buổi đầu tiên, cho cậu biết kẻ địch của cậu là ai, hoặc là nói, kẻ xém chút nữa đã lấy đi mạng cậu là ai." Louis nhẹ nhàng đẩy cửa, khoảnh khắc đèn bật, Shinichi sững sờ.

Diện tích phòng gym cực kỳ rộng lớn, thiết bị chất đống bừa bãi.

"Hiển nhiên, chú sẽ không dạy tôi tập gym."

Louis nhàn nhã ngồi trên một thiết bị thể hình trùm nylon, nghiêng mặt thích thú nhìn Shinichi hỏi, "Có biết Ares Helsing là ai không cậu nhóc?"

"Sát thủ đã ám sát ngài Woolf – chủ tịch vận tải tàu thuỷ Jefferson."

"Nói chính xác hơn, hắn là kẻ có khả năng đặc biệt sử dụng súng bắn nhất của Shadow, mà Shadow thì lại là tổ chức sát thủ bị Interpol truy nã, bị FBI điều tra suốt mười năm ròng, người đàn bà cậu gặp ngày hôm đó, Kresha là "người dạy dỗ" thứ ba, phụ trách huấn luyện thành viên mới kiêm phân giao nhiệm vụ."

"Vậy còn chú? Louis, chú là ai?"

"A, ta thật là yêu cái dáng vẻ ham học của cậu chết đi được." Louis cợt nhả nhòm nhòm Shinichi, độ cung khóe miệng tựa thể như là dấu vết của lưỡi dao rạch, thâm sâu mà nguy hiểm, "Trên đời, đã có loại dã thú như Shadow, lẽ tất nhiên phải có thợ săn kèm theo rồi. Hiệp hội thợ săn tiền thưởng đối nghịch với Shadow có tên gọi là Net. Còn ta chính là "người dạy dỗ" của Net."

"Giống kiểu huấn luyện viên, phụ trách huấn luyện thợ săn tiền thưởng?"

"Hên chỗ là, cậu không cần phải học cách đi săn, điều cậu cần học chỉ là cách bảo vệ tính mạng cho cậu." Mũi chân Louis hạ xuống, chạm lên nền đất không hề có lấy một âm thanh, nhẹ nhàng hệt như tiếng bước chân ngày đó của Ares vậy, "Cậu nên cảm kích cái thói quen tốt của Ares, hắn ta sẽ không lãng phí đạn vì một kẻ nào khác ngoài vùng mục tiêu, nếu không thì cuộc rượt đuổi ngày đó giữa cậu và hắn, mỗi một lần hắn bóp cò…"

Không biết tự khi nào, Louis đã nhoáng tới phía sau Shinichi, ngón tay chỉ thành hình nòng súng, chĩa bên não phải Shinichi thầm thì, "Cũng đủ cho cậu chết rất nhiều lần đó nhóc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!