Chương 17: (Vô Đề)

Đại ca! Em cóc chịu được nữa đâu! Bắn vào miệng nó chắc là không sao chứ hả!" Một tên đi qua, kéo lấy đầu Shinichi, cơn đau nhói do tóc bị giật cũng không áp được sức nóng bủa vây toàn thân thể.

Một thằng cũng đầy kỳ vọng nhìn về phía đại ca của hắn.

Phân vân chốc lát, tên đại ca rốt cuộc cũng hạ chốt, "Ok! Đừng chơi quá đà quá được!"

Lời vừa dứt, chợt dội đến một tiếng súng vang, chấn động đến độ ép tất cả những kẻ có mặt trong phòng đều phải phát ngây, viên đạn tựa như găm vào then cửa, ngay sau đó rầm lớn một tiếng cửa đã bị đá văng ra.

Hai thiếu niên độ chừng mười bảy mười tám tuổi bước vào, nếu không phải tay một trong hai người vẫn còn cầm khẩu súng, ba thằng kia lại còn tưởng hôm nay lại may mắn có thêm mặt hàng cao cấp.

Akinobu lia mắt một đường đã thấy ngay Shinichi đang nằm trên giường ngọ nguậy. Y đi tới trước giường, nhanh nhẹn cởi tung đoạn dây thừng trói chặt hai tay cậu, kéo áo cậu xuống, đến khi Akinobu định giúp Shinichi kéo quần bò đã bị cởi tuột trễ tận đầu gối lên thì vô tình đụng chạm phải cái nơi ngóc đầu cao cao đó, hai tay Shinichi vốn không còn bị ràng buộc nữa, rốt cuộc cũng có thể tự đi khuây khoả mình, thế nhưng lại bị Akinobu cản lại.

Kenwa phát buồn cười quan sát Akinobu thành thạo mặc quần áo cho Shinichi rồi vác cậu lên vai, dời gót ra cửa.

"Tột cùng chúng mày là ai?" Tên đại ca cực kỳ cáu kỉnh vì tự dưng không đâu bị người vào quấy nhiễu.

Akinobu nghe thấy tiếng hắn, không khỏi ngoái đầu lại, đường nhìn chạm đến ba gã đàn ông người ngợm trần trùng trục, cặp lông mày hơi hếch lên. Y giao lại Shinichi cho Kenwa, "Đưa cậu ta ra ngoài trước đi, tiện thể điện cho Aso tới."

Kenwa đảo ánh mắt lấy làm thương cảm qua ba thằng, tên chụp ảnh dường như linh cảm được bầu không khí bất thường bèn gấp gáp đứng dậy, "Chuyện này… này không liên quan gì tao đâu… Tao… Tao đi trước…"

Akinobu tóm chặt hắn trở lại, đẩy đến trước mặt mình, "Không cần phải vội, ngươi vẫn còn công việc chưa hoàn thành."

"Công… công việc gì hả…" Tên chụp ảnh ngã lăn quay ra đất, đầu óc choáng váng, không biết phải làm sao để đứng dậy, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt tràn trề vẻ đẹp đến độc dược nhưng cũng tuyệt đối hiểm nguy.

Akinobu không có trực tiếp trả lời hắn, y bước đến cạnh chiếc giường thép, cầm lên cái lọ nhỏ trên tủ đầu giường, mở ra đếm, "Hai mươi tư viên."

Ba gã đàn ông e dè trong tay y có súng mà chỉ ngồi yên trước bàn không dám động đậy.

Y chuyển đến trước mặt ba thằng kia, cạch một tiếng đặt lọ thuốc xuống mặt bàn, "Uống hết."

Tên đại ca cầm đầu cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, hắn lăn lộn bao chốn khoái lạc đã nhiều năm thế rồi, một cuộn phim chụp không được một vạn cũng ăn được tám ngàn, kể cả bị cảnh sát tóm cũng chưa từng phẫn uất đến thế, "Mày bảo bọn này uống thì bọn này phải uống chắc?"

Vừa nói hết câu, viên đạn đã bay sượt ngay qua má hắn, chỉ để lại trên bức tường sau lưng một lỗ nhỏ phả ra hun hút khói thuốc súng.

Akinobu im lặng, chỉ gườm gườm nhìn ba thằng kia.

Một trong số chúng đã phải run sợ đổ lọ ra một viên nuốt vào. Hai thằng còn lại nhìn nhìn nhau rồi cũng đành phải làm theo.

Giọng nói rét buốt lại truyền đến, "Vẫn còn hai mươi mốt viên."

"Cái… cái món này… không thể uống nhiều được…"

Akinobu vẫn không mảy may mở miệng, một phát súng nữa lại gầm lên, ghê gớm đến độ ba kẻ trên sofa phải bật nảy, tức khắc ba chân bốn cẳng đổ cạn thuốc ra tống hết vào mồm.

Có người đi vào cửa, miệng ngậm điếu thuốc, dáng dấp rất ư là luộm thuộm, "Thiếu gia, tôi đến rồi."

"Aso, trông giữ chúng nó, đảm bảo sao cho thợ chụp ảnh có thể hoàn thành xong xuôi phần công việc." Dứt lời, Akinobu liền nện bước ra cửa.

"Không được đâu…" Trên mặt Aso bày ra nét nhăn nhó, "Nhà Urahara tiêu thụ ma tuý, nhà Saionji buôn bán vũ khí, và sản xuất mấy thứ sắc tình là thuộc ngành nhà Yamahara… Chúng ta như vậy là vượt tuyến mất rồi…"

Akinobu không thèm quan tâm, đi xuống bậc cầu thang bé tí.

"Aiiiiiiiiiiiiiii…" Aso thở dài, chả còn cách nào khác phải lôi tên chụp ảnh đi đến sau máy chụp, "Chúng ta đây chịu "cực nhọc" một tẹo vậy, chụp nhanh cho xong đi."

Cơn gió buổi đêm không còn se lạnh như những ngày trước nữa, hoa anh đào sớm đã bung tàn bấy lâu.

Akinobu mở cửa xe, liền trông thấy Shinichi ngồi hàng ghế sau co quắp, miệng thở hổn hển, hai tay xoa động ở nơi riêng tư.

"Bây giờ làm gì?" Kenwa ngồi trên ghế lái quay đầu lại hỏi Akinobu, "Cậu không định cứ thế mà lai cậu ta về nhà đấy chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!