Chương 210: Đổng quân sư

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Quế quản sự, kẻ tìm phiền toái trong thiên hạ này không nhiều nhưng cũng không phải không có. Xui xẻo thay, Tiểu Hắc ta lại là môt người không ngại phiền toái.

Giọng điệu của Tiểu Hắc vừa ung dung lại mang theo ý tứ tự tin mãnh liệt. Lão giả ngồi đối diện cũng phải giảm đi sợ cao ngạo của mình. Mấy lời thăm dò chẳng những không không có nhiều tác dụng, nhìn thần thái thong dong của tiểu tử kia thì mấy lời có chút ngông cuồng đó không phải chỉ thốt ra để lấy oai.

Tiếp theo, hai bên chỉ trò chuyện thêm một tuần trà về các vấn đề hợp tác rồi kết thúc. Trước khi rời đi, Tiểu Hắc lại dừng lại một khắc nhìn vào một góc phòng rồi mỉm cười nhạt sau đó rời đi.

Tiễn Tiểu Hắc xong, vị Quế quản sự liền trở vào bên trong phòng khách quý. Lúc này, một trung niên nhân dáng vẻ thư sinh chỉ khoảng bốn mươi mấy người đã ngồi sẵn, trên tay đang cầm một chén trà nóng vừa mới pha xong. Có một bàn cờ tướng được tạo tác từ pha lê rất đẹp đang đánh dang dở trên bàn gỗ.

- Đổng quân sư, tiểu tử kia thật là mạnh miệng. Hắn không biết được Ngạ Quỷ kia có nội tình sâu đến bao nhiêu.

Lão giả cung kính đứng bên cạnh bàn mà không hề ngồi xuống nói chuyện vị trung niên nhân kia. Nếu người khác nhìn thấy sẽ phải sợ chết khiếp, một địa cấp trung kỳ ở bất kỳ thế lực dù là đại môn phái cũng chưa bao giờ phải dùng tư thái cúi mình như thế với bất kỳ ai.

- Ta thấy việc đó cũng chưa hẳn.

Trung niên nhân nhấp một ngụm trà, nhắm mắt thưởng thức một lúc rồi mới lên tiếng.

- Chưa hẳn? Ý của quân sư là...?

Lão giả nhíu mày, khuôn mặt có vẻ hơi khó hiểu. Dù tình báo của Vạn Kim thương hội thuộc vào hàng lợi hại nhất thế giới nhưng vị quản sự này cũng không đánh giá Tiểu Hắc quá cao khi đem so sánh với Ngạ Quỷ. Đơn giản với lão, Tiểu Hắc là một khách hàng xịn, một "con gà đẻ trứng vàng" mà thôi.

- Khi nãy tiểu tử đó đã nhận ra sự hiện diện của ta

Trung niên nhân nhàn nhạt trả lời. Qué quản sự thần sắc khó tin thốt lên:

- Không thể nào, cơ quan bên trong phòng được đại sư thiết kế rất cao minh, ngay cả địa cấp cao thủ cũng không thể nhìn ra được gì. Huống chi ngài....

- Ngươi nói đúng, ta đã rất cẩn thận. Không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Tiểu tử kia kia quả nhiên thú vị.

Không hề có cảm giác thất bại, vị trung niên lại rót một chén trà, mỉm cười nói tiếp:

- Mấy kẻ các ngươi đã bị hào quang của thương hội bao lấy, luôn cho rằng bản thân đã rất lợi hại rồi. Cứ mang cái suy nghĩ đó thì sớm muộn cũng sẽ phải hối hận. Ngươi cho rằng tên nhóc đó mua lấy thông tin chỉ để trả thù đám Ngạ Quỷ kia sao?

Mang theo giọng điệu có phần trách cứ, trung niên nhân lại đi một nước cờ, tiếp tục suy ngẫm thế cục phải đi thế nào cho bên đối thủ.

- Quân sư dạy chí phải, là chúng ta đã làm cho ngài và đại tổng quản thất vọng.

Quế quản sự có chút sợ hãi, cúi người thật sâu chắp tay một cái. Vị Đổng quân sư dường như không quan tâm, nhàn nhạt nói:

- Nếu một người muốn tiêu diệt một thế lực thì sẽ dùng thế như sét đánh, một lần đánh cho kẻ địch không thể trở tay. Đằng này, phía tiểu tử kia chỉ đi chém giết vài tên địa cấp. Đấy chẳng phải là đang đánh rắn động cỏ, cố tình khiêu khích cho phía Ngạ Quỷ phản ứng lại ư?

- Quân sư phân tích vô cùng hợp lý, đúng là không gì qua được pháp nhãn của ngài.

Vị Quế quản sự trổ tài vuốt đuôi ngựa, có điều vị trung niên nhân lại tiếp tục nói:

- Táo tợn, một khi Ngạ Quỷ nổi điên lên thì Triệu quốc sẽ nổi bão. Theo tin tức thì ngay cả Hắc Long Bang cũng bị kéo vào. Tiểu tử kia tốn nhiều công sức và tiền tài, mục đích thật sự đằng sau là gì?

- Quân sư, ngài có phải đề cao tên nhóc kia quá rồi không? Có thể là bọn chúng hành động lỗ mãng nên không nghĩ đến hậu quả.

Lão già quản sự góp lời vào. Lão ta là một cường giả địa cấp, ưa thích gì dùng sức mạnh để trấn áp địch nhân. Đối với vị quân sư này chẳng qua cũng chỉ cúi đầu trước tu vi của đối phương, còn cái gì trí giả thì lão căn bản không hề coi trọng.

- Đề cao? Không. Không hề

Trung niên nhân nở một nụ cười khinh thường rồi lại đi một quân cờ, lại nói:

- Trong mắt thường nhân thì chỉ có hai loại người mạnh và yếu. Còn với ta, thế gian này vốn chỉ có kẻ đánh cờ và quân cờ. Tuyệt thế cao thủ cũng có thể chỉ là quân cờ bị người khác sai khiến, một thư sinh yếu đuối có thể khống chế đại cục của thiên hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!