Chương 88: (Vô Đề)

"Hoàng thượng có chỉ, ba tháng gần đây, tu sĩ không được phép tiến vào Đường Linh quốc." Thủ vệ giọng lạnh tanh:

"Các vị, mời quay lại cho."

Liễu Nhứ khẽ nhướng mày, hỏi:

"Vạn nhất ta cứ một mực muốn đi vào thì sao?"

Thủ vệ không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ thản nhiên đáp:

"Nếu ngươi nhất quyết đi vào, ta tự nhiên chẳng ngăn cản nổi. Chỉ là sau khi đã vào rồi, Ma Tôn đại nhân muốn xử trí thế nào, ta cũng không rõ đâu."

Ngay cả con linh thể trong hắc điếm vừa rồi cũng kính cẩn xưng một tiếng "Ma Tôn đại nhân", giọng điệu đầy cung kính. Ngược lại, đối với đồng bào nhân tộc như họ thì chua chát, khắc nghiệt lạ thường.

Kiều Linh San chau mày, vừa định mở miệng, đã nghe Vân Nhàn chen lời:

"Không có, không có, ngươi xem chỗ nào ra chúng ta là tu sĩ tu chân?"

Thủ vệ nghi hoặc:

"Không phải tu sĩ, sao lại mang thứ binh khí kỳ quái như vậy? Còn ăn mặc cổ quái như thế?"

Ánh mắt hắn đảo qua từng người, nghiêm giọng nói:

"Ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa, ai cũng một thân trắng toát. Chúng ta mặc áo tang còn phải thêm chút tạp sắc, chỉ có đám tu sĩ các ngươi ngày nào cũng mặc trắng tinh, đẹp thì đẹp, nhưng không thấy xui xẻo sao? Còn ngươi nữa, ai lại vác một cây đàn lớn kề kề bên mình? Không thấy nặng nề sao? Lại thêm ngươi, ăn mặc như dã nhân, còn đeo loan đao, định đi săn thú chắc? Đặc biệt là kẻ phía sau kia, tiết trời đã sang thu mà còn phe phẩy quạt xếp, không lạnh sao?

Không thì hẳn là đầu óc có bệnh!"

Hắn nói năng ngông cuồng, một tràng dài khiến cả nhóm đều bị đắc tội sạch.

Tiết Linh Tú gân xanh giật giật:

"Ngươi nói ai đầu óc có bệnh hả?"

Cuối cùng cũng có người thốt lên thay Vân Nhàn điều nàng vẫn ngứa miệng muốn nói. Vân Nhàn vội vã chen vào khuyên can:

"Huynh đệ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Ăn mặc kỳ quái chưa chắc là tu sĩ, còn có thể là… gánh hát đấy!"

"Gánh hát?" Thủ vệ nhíu mày.

"Này, đây chính là chủ nhân gánh hát của chúng ta." Vân Nhàn chớp mắt, chỉ sang Tiết Linh Tú. "Hắn lần này tới là muốn cùng quốc chủ bàn chuyện mua bán khoáng thạch. Ai ngờ đột nhiên gặp quy định mới, chưa kịp tìm được khế ước… Ngươi đừng nhìn cái mặt hắn vậy, là thật đấy. Ngươi xem, hắn có phải trông rất có dáng người phú quý không? Ngay cả cỗ xe ngựa kia, thường nhân sao có thể ngồi nổi?"

Thủ vệ hừ mũi:

"Đã phú quý như thế, sao không thuê thêm xe, mà để cả bọn chen chúc trong một cỗ?"

Nam Cung Tư Uyển

Tiết Linh Tú tức tối:

"Ngươi trách ta?? Ai biết ——"

Vân Nhàn liền nhân cơ hội, lặng lẽ nhét vào tay thủ vệ mười lượng bạc.

Sắc mặt thủ vệ lập tức trở nên nhu hòa, hiền lành hẳn.

"Thời buổi này, ai mà chẳng khó sống." Vân Nhàn chớp mắt đầy ngụ ý, cười nói: "Thôi thì đừng làm khó nhau nữa, được chứ?"

Thủ vệ: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!