Chương 86: (Vô Đề)

Vân Nhàn nhìn nó, mỉm cười hiền hòa:

"Ta rất hiểu tâm tình của ngươi. Nhưng hình như… ta chưa từng nói sẽ thả ngươi đi thì phải?"

Linh thể: "???"

Chưa kịp phản ứng, nó đã bị Vân Nhàn tóm gọn, thản nhiên ném thẳng vào nhẫn trữ vật của mình, coi như dự trữ lương thực.

Đây quả thực là một phát hiện lớn! Nếu có thể hấp thu linh khí từ linh thể, vậy thì còn lo gì chuyện hao hụt linh lực nữa?

Linh thể: "……"

Mọi người: "……"

Không ai dám ăn thêm quả táo nào mà Vân Nhàn đưa qua nữa. Quỷ mới biết trong nhẫn trữ vật của nàng ngoài thịt khô, rau dại, nồi niêu chén bát… còn nhét lẫn những thứ gì nữa!

Lão bản nương vẫn như cũ, cứng đờ như tảng đá, một chữ cũng không nói. Vân Nhàn nhìn ra nàng chỉ là người thường, chẳng làm nên trò trống gì, bèn thản nhiên thả xuống tầng dưới. Chính lúc đó, Vân Nhàn lại nghe giọng nàng vang lên, mỏi mệt đến cực điểm:

"Các ngươi… đi đi."

Thanh âm kia khàn khàn, như thể sức cùng lực kiệt.

"Đi?" Vân Nhàn khẽ cười, "Nhưng chúng ta mới tới mà."

"Đường Linh… không đáng. Các ngươi sẽ hối hận." Lời nói buông xuống, lão bản nương liền im bặt, dẫu hỏi gì cũng không mở miệng thêm.

Đêm ấy trôi qua bình yên, không xảy ra chuyện gì.

Sáng hôm sau, Vân Nhàn cùng Kiều Linh San thu dọn đồ đạc xuống lầu, đã thấy Túc Trì và Phong Diệp đứng sẵn ở cửa chờ. Chỉ còn phòng Tiết Linh Tú đóng im ỉm, tựa hồ còn đang say ngủ. Vân Nhàn gõ mạnh cửa:

"Tiết huynh, mặt trời chiếu tới m.ô.n. g rồi kìa."

Mãi một lúc lâu sau, Tiết Linh Tú mới bước ra, y phục chỉnh tề, mặt mày khó coi:

"Ta mỗi ngày nghe gà gáy liền dậy. Nhưng cái nơi quỷ quái này… đến cả gà cũng không có."

"Thì cũng không cần cưỡng cầu." Vân Nhàn thản nhiên nhận cái bánh rán hành Túc Trì đưa cho, vừa nhai vừa nói, "Đừng nói gà, đến cả cỏ ngựa cũng chẳng có. Tiết huynh, xe ngựa của ngươi còn định đem theo sao?"

Túc Trì nhìn nàng gặm bánh, miệng đầy vụn, chỉ lẳng lặng rút tờ giấy lau đưa tới.

Phong Diệp nhìn cảnh ấy, trong lòng cảm thấy có chỗ không ổn. Không phải thần sắc Túc Trì có vấn đề, mà là hắn hoàn toàn không tự thấy có gì lạ. Chẳng lẽ hắn hiểu sai ý tứ "chiếu cố sư muội" của Vân chưởng môn rồi sao?

Ý của Vân Lang hẳn chỉ là: trông chừng đừng để Vân Nhàn ngốc nghếch tìm đường chết, tiện thể chỉ bảo chút công pháp, báo vài tin tức, vậy là đủ. Sao lại thành cái kiểu chăm nom tỉ mỉ như con thế này?

Sự thật chứng minh, Phong Diệp đoán đúng.

Chẳng qua, trên đời chẳng ai lại đi nói thẳng mặt: "Ngươi thật quái lạ a." Thế là Túc Trì chẳng hề tự giác mình "quái", còn Vân Nhàn thì bụng dạ bao la, hai người thế mà lại duy trì một loại cân bằng quỷ dị.

Tiết Linh Tú hẳn cũng đã nhìn ra, nhưng hắn không phải Kỳ Chấp Nghiệp, sẽ không vạch trần trực diện, chỉ hay cười nhạt, bỏ vài câu nửa thật nửa ghen: "Đại sư huynh hảo tính tình a", "Có phải quá mức tri kỷ rồi chăng", "Ha, Vân Nhàn có ngươi thật sự quá tốt." Nhưng với Túc Trì, mấy lời này hoàn toàn vô dụng.

"Ta mang đủ mã thảo rồi. Ai như ngươi, còn muốn chạy ra ngoài nhổ?" Tiết Linh Tú lạnh nhạt, không đụng tới bánh rán hành, lại còn lấy khăn chấm khóe môi lau đi cái vết dầu căn bản không hề tồn tại. Sau đó hắn hỏi:

"Đi thôi. À, mà xe ngựa của ngươi đâu?"

Quái lạ, xa phu cũng chẳng thấy đâu.

Vân Nhàn không đáp, chỉ chớp mắt nhìn hắn.

Tiết Linh Tú lập tức thấy bất an:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!