Trăng tròn vỡ làm đôi, nửa ẩn sau tầng mây đen, nửa sáng như lưỡi đao treo lơ lửng giữa bầu trời. Đêm càng sâu, trong căn phòng trọ đổ nát kia, ánh nến yếu ớt đồng loạt được thắp sáng. Năm người ngồi lặng, tầm mắt đều dồn về trung tâm nơi một thân ảnh cùng một linh thể đang giằng co.
Trước đó Vân Nhàn còn tưởng khách điếm này chính là ổ tụ tập của bọn linh thể, không ngờ lão bản nương lại là người sống sờ sờ, chẳng qua giờ đã bị trói chặt, im lặng như thể cắn răng nhẫn nhịn. Trái lại, cái linh thể kia thì ầm ĩ kinh thiên động địa, vừa khóc vừa gào:
"Ta chỉ là đã lâu không gặp người, muốn đùa vui với các ngươi một chút, cũng không được sao?"
"Đùa một chút?" Tiết Linh Tú cười lạnh, hương khí ô uế từ nó phả ra khiến hắn suýt ngất, phải vội che mũi, quay đầu nói với Vân Nhàn: "Ngươi mau xử lý đi, thứ này khiến người ta buồn nôn."
Khi Vân Nhàn ra tay bắt lấy, nàng thậm chí chẳng cần vận dụng một tia linh khí. Điều đó có nghĩa, chỉ cần người thường khỏe mạnh một chút cũng đủ tóm được nó. Với thân phận là linh thể, tu vi của nó chẳng khác gì những hồn vong lang thang bên ngoài chiến trường viễn cổ yếu ớt chẳng đáng để để mắt. Chỉ có điều, luận về ồn ào và phiền phức, nó tuyệt đối đứng hàng thượng phẩm.
Chiến trường viễn cổ tuy khốc liệt nhưng chí ít còn giữ được vẻ đơn thuần, chứ nào giống cái thứ linh thể trước mắt này, bản lĩnh chẳng có bao nhiêu mà náo loạn thì muốn gây động trời. Bị bắt đến nơi rồi mà còn lớn giọng cãi vã:
"Các ngươi được ngủ, cớ sao ta lại không thể? Ta chẳng qua soi bóng các ngươi một chút, có gì mà ghê tởm?"
Nghe giọng điệu đó, linh thể kia còn cố tình liếc mắt trêu chọc Kiều Linh San một cái. Nếu không bị Vân Nhàn tóm chặt, e rằng nó đã sớm chui sang hai gian phòng khác để quấy phá.
Loại linh thể này, nói là hại người thì cũng chẳng tính là hại thật. Cùng lắm chỉ dọa người ta hoảng hồn mất vía, rồi nhân cơ hội trộm hút vài ngụm nhân khí. Hậu quả cũng chẳng nặng nề gì: trong vòng một tháng sau đó, kẻ xui xẻo kia sẽ bệnh lên bệnh xuống, ra đường thì dẫm phải vỏ chuối, vận rủi bám riết không tha. Gặp phải tu sĩ chân chính thì càng không đáng nhắc tới, chỉ một cái phất tay là xong. Nhưng để đối phó một thứ như vậy mà còn phải tiêu hao linh khí quý báu thì quả thật quá không đáng.
Vân Nhàn ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay nhéo lấy nó, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
Linh thể hoảng hốt:
"Ngươi, ngươi đừng có lại gần ta a!!"
Nó lăn lộn ở hắc điếm này đã nhiều năm, từ trước đến nay chỉ có nó đi hút người, chứ nào từng có kẻ nào muốn hút lại nó?!
Đúng lúc này, Túc Trì vừa phá cửa bước vào, trên tay vẫn ôm kiếm. Vân Nhàn nhéo linh thể, hỏi:
"Đại sư huynh, thứ này lọt vào được, vì sao kiếm trận ngoài cửa không phản ứng gì?"
Túc Trì thản nhiên đáp:
"Quá yếu."
Vân Nhàn: "……"
Hiểu rồi. Yếu đến mức ngay cả kiếm trận cũng chẳng thèm để ý. Bất quá, đại sư huynh, ngươi thật sự có ngủ hay không vậy? Vì sao cả đám bọn họ đều lôi thôi nhếch nhác, ngay cả b.í. m tóc Tiết Linh Tú cũng rối tung, mà chỉ riêng ngươi lại phong thần tuấn nhã, thoạt nhìn như vừa tắm rửa bước ra?
Phong Diệp ôm đàn, vừa ngáp dài vừa mở miệng hỏi thẳng lão bản nương:
"Ngươi là nhân loại, sao lại trợ Trụ vi ngược, cùng linh thể cấu kết hại người?"
Lão bản nương mặt cứng đờ, im lặng không nói, nhưng trong mắt tơ m.á. u càng lúc càng đậm đặc.
Vân Nhàn thoáng cau mày. Không phải vì tu vi của nàng, mà là cảm giác thần sắc có gì đó không bình thường.
"Ngươi hỏi nàng có ích lợi gì." Linh thể bị nhéo đến méo miệng, vẫn không ngừng lải nhải: "Người Đường Linh quốc đều cái bộ dạng đó thôi. Kẻ nào cũng "người không vì mình, trời tru đất diệt". Miễn còn sống được thì cấu kết yêu ma quỷ quái cũng có sao. Miễn không hại tới thân mình, mặc kệ người khác c.h.ế. t hay sống, thật là ích kỷ tận xương tủy."
Vân Nhàn trầm giọng:
"Ngươi sao lại nói người như thế?"
Linh thể bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình:
"Bởi vì trước khi ta chết, ta chính là người Đường Linh quốc đó a!"
Mọi người: "……"
Ừ thì, lý lẽ quá sức thuyết phục, đến mức không ai phản bác nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!