Tiết Linh Tú nửa thật nửa trêu:
"Ngươi còn hy vọng có ai nữa tới?"
"Không cần để ý, không cần để ý." Vân Nhàn vung tay áo, làm bộ không nghe thấy, bắt đầu xua đuổi người về phòng. "Nếu nửa đêm có chuyện gì kỳ quái, nhớ ngửa mặt lên trời gào to gọi đại sư huynh, thế là yên."
Nghe nàng nói thì có vẻ như đang đùa, nhưng Túc Trì vẫn đứng lặng sau lưng nàng, không nói gì, thần sắc trầm tĩnh, ánh mắt bình lặng như nước giếng cổ, chỉ khẽ cúi đầu như thể đã quen với những trò dở hơi của nàng từ lâu.
Cam chịu?
Hay là… dung túng?
Không ai biết được.
Tiết Linh Tú lần thứ hai đối diện Túc Trì.
Từ trước đến nay hắn chẳng bao giờ quá để tâm đến diện mạo kẻ khác, càng không có thói quen nhìn mặt mà xét người. Nhưng Túc Trì người này đứng ở đó thôi cũng đã khiến người khác không thể không để ý.
Ánh mắt hắn bất giác nhìn thẳng vào mặt đối phương, chưa kịp quan sát rõ, suýt nữa đã bị một cái chấn động làm cho chao đảo tâm thần:
"……"
Ngay lúc ấy, Vân Nhàn đảo mắt liếc tới, Tiết Linh Tú liền hừ lạnh một tiếng, phẩy quạt xếp rời đi đầy tức tối.
Vân Nhàn vẻ mặt mơ màng, thấp giọng lẩm bẩm:
"Ta vừa rồi… có nói gì sai sao? Sao đột nhiên lại giận?"
"Không có đâu."
Kiều Linh San nhìn thấy rõ mồn một, giọng điệu rất hiểu chuyện:
"Chỉ là Tiết công tử lại phát bệnh bực bội thôi, giống như Kỳ đạo hữu lần trước cũng không quen nhìn người tuấn tú hơn mình."
Trước khi rời đi, Túc Trì khẽ vung tay vẽ lên cửa phòng khách một đạo kiếm trận.
Kiếm quang lạnh thấu, chỉ chớp lóe một cái đã sinh quang uy đè ép, giống như tuyết phủ đỉnh núi giữa đêm trăng, khiến gian khách điếm nát bấy này lập tức được bao phủ bởi một tầng khí tức trấn áp mạnh mẽ.
Vân Nhàn lặng người:
"Đại sư huynh, ngủ ngon."
Túc Trì khẽ gật đầu, rời đi.
Vẫn là cái kiểu gật đầu nhẹ như gió thoảng mây bay, không nhìn kỹ thì còn tưởng hắn không động đậy.
Vân Nhàn âm thầm thở dài.
Tiết huynh à, huynh mỗi ngày đều bày ra vẻ lòng dạ hẹp hòi thế này, thì so làm sao với người ta được?
Cháo trắng rau luộc cũng có phong vị riêng của cháo trắng rau luộc, Mãn Hán toàn tịch cũng chưa chắc ăn mãi không ngán. Cái gì cũng đem ra so, so mãi thì tức c.h.ế. t người ta thôi.
Huống hồ, mỗi ngày đều nhìn mặt đại sư huynh, đến giờ nhìn mặt Tiết Linh Tú, nàng chỉ còn lại một đánh giá đơn giản:
"Trắng."
Ngoài "rất trắng" ra, không nghĩ ra được chỗ nào tuấn tú nữa.
Kiều Linh San khép cửa, đóng chặt cửa sổ, dọn chăn trải nệm, thúc giục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!