Hàn Thời Yến nghiến răng đáp lời.
Đến lúc này, hắn mới chợt hiểu ra, cuộc gặp gỡ sáng nay tại Hàn Xuân lâu giữa hắn và nữ tử trước mặt tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Cố Thậm Vi đã nhận được xác nhận, nên không thèm quan tâm đến tâm trạng của hắn nữa, mà đi thẳng đến nơi đặt thi thể Quan Chính Thanh.
"Ợ ~ Ợ ~ Ợ ~"
Vừa bước vào cửa, mấy người họ liền nghe thấy tiếng ợ hơi đột ngột vang lên.
Ngô Giang, thôi quan của Khai Phong Phủ, lúc này khuôn mặt đã đỏ hơn cả quan phục của hắn. Hắn vừa nhảy dựng lên nhìn ngỗ tác khám nghiệm thi thể, vừa liên tục ợ hơi, trông hệt như một con gà mái già vỗ cánh kêu cục cục.
Vẻ mặt của Cố Thậm Vi trở nên khó tả.
Nếu thanh niên tài tuấn trong thành Biện Kinh đều có bộ dạng như thế này, nàng đột nhiên hiểu ra lý do vì sao "Khắc Nhân" Hàn Thời Yến đã đính hôn tận ba lần.
Ngô Giang nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, giật mình quay phắt lại.
Hắn liếc mắt qua Hàn Thời Yến, trong ánh mắt loé lên chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền dời mắt về phía Cố Thậm Vi, ánh nhìn mang theo sự dò xét.
"Cố đại nhân của Hoàng Thành tư, đại danh như sấm bên tai!"
Cái gọi là "đại danh" này thật ra chỉ mới lan truyền chưa đầy nửa ngày.
Bởi vì vào giờ Ngọ hôm nay, hắn mới lần đầu tiên nghe Hàn Thời Yến nhắc đến cái tên Cố Thậm Vi tại Phàn Lâu.
Khi ấy, Hàn Thời Yến miêu tả về nàng như sau: "Hoàng Thành tư vừa xuất hiện một con ác khuyển giết người không chớp mắt, chính là một nữ tử giảo hoạt, kế thừa danh hiệu "Đệ Nhất Hung Kiếm"."
Ngô Giang lại ợ hơi một tiếng, vô thức gãi đầu một cách thô lỗ, trông không giống quan sai, mà lại có vài phần lưu manh thô kệch.
"Tại hạ là Ngô Giang, thôi quan của Khai Phong Phủ. Mong chư vị lượng thứ, mỗi khi nhìn thấy thi thể, ta sẽ không nhịn được mà ợ hơi. Cũng chính vì vậy mà ta mới bị thân phụ đá từ chiến trường về đây."
Hắn nói được một nửa, chợt cảm giác ánh mắt như muốn giết người từ ngỗ tác phía sau, giọng điệu ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng gần như không còn nghe rõ. Cảm nhận bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến mức muốn nghẹt thở, Ngô Giang suýt chút nữa thì hôn mê.
Một vụ án mạng, lại dây dưa đến Hoàng Thành tư, Ngự Sử Đài và Khai Phong Phủ, nghĩ đến thôi cũng biết sự việc phức tạp đến mức nào.
Hắn vừa nhậm chức tại Khai Phong Phủ một tháng, nửa đêm đầu thì phải theo lão ngỗ tác khám nghiệm một thi thể thối rữa, đã đủ vất vả rồi.
Nào ngờ nửa đêm sau lại phải dùng đôi vai không mấy rộng rãi của mình để gánh vác cả thành Biện Kinh này…
Thật đúng là muốn rối tung cả đầu óc! Ợ ~
Mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt Ngô Giang, ngỗ tác già lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó hướng ánh mắt về phía Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi sải bước tiến thẳng về phía hai người, chỉ tay vào bộ trường sam treo bên mép giường, lạnh lùng nói: "Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như y phục của Quan ngự sử, thực chất là bị kẻ khác lột ra sau khi ông ấy chết."
Nghe vậy, Hàn Thời Yến lập tức tăng tốc, bước nhanh về phía trước, nhìn chằm chằm vào bộ áo trường sam màu xanh thêu hoa cúc tối màu, lông mày nhíu chặt.
"Sư phụ ta quả thực thường mặc áo vải màu xanh, nhưng hoạ tiết tối màu trên đó không phải hoa cúc, mà là trúc xanh. Tất cả y phục của ông ấy đều do sư nương tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ. Nhưng bộ này rất mới… Ta chưa từng thấy qua."
Khi nãy, hắn đau buồn đến mức không nhận ra chi tiết này.
Cố Thậm Vi đã rời Biện Kinh ba năm, mặc dù Hoàng Thành tư có thể thần thông quảng đại, biết rõ cả việc võ tướng thức dậy mấy lần trong đêm, hay bao lâu thay một bộ chăn gối… Nhưng nàng cũng không thể nào nhớ hết mọi kiểu dáng y phục của Quan Chính Thanh, vậy nên khi nàng nói như vậy, ắt hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Hắn nghĩ vậy, liền chăm chú quan sát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
"Hôm nay trời mưa suốt, đường phố Biện Kinh đều lát đá xanh. Một số phiến đá đã lỏng lẻo, chỉ cần giẫm lên, nước bùn sẽ bắn tung tóe. Đó chính là lý do vì sao trên giày lại có nhiều vệt bùn như vậy."
Cố Thậm Vi không bất ngờ Hàn Thời Yến chỉ cần một gợi ý đã lập tức hiểu ra. Hắn có thể moi ra chứng cứ phạm tội của ba nhà thê tử chưa cưới và tống họ vào đại lao, đủ để thấy năng lực phá án của hắn vốn thuộc hàng cao thủ. Chỉ là vì người chết lần này là sư phụ hắn, nên nỗi bi thương đã che mờ lý trí của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!