Lục Dực vừa nghe thấy câu đó, cả người run lên, nhanh như hổ vồ mồi, lập tức nhào đến ôm chặt lấy chân Ứng Phù Dung. Nàng ta còn chưa kịp mở miệng r*n r* vài tiếng thì hai mắt đã trợn trắng, ngất xỉu ngay trên đôi giày thêu của tú bà.
Đây đúng là một hạt giống luyện võ tốt! Cố Thậm Vi chứng kiến tốc độ kinh người ấy, không khỏi cảm thán.
Nàng khẽ gật đầu với thuộc hạ, nhưng không vội rời khỏi gian phòng mà tiếp tục nhìn về phía giường nơi Quan Chính Thanh nằm.
Chiếc trường sam màu xanh treo bên cạnh giường vẫn còn sạch sẽ, ngay dưới mép áo, trên sàn nhà có đặt ngay ngắn một đôi trường ủng màu đen.
Do trời mưa nên khi đi lại, phần sau của đôi ủng có dính chút bùn nước, giờ đây trong căn phòng ấm áp, vệt nước ấy vẫn chưa kịp khô.
Cố Thậm Vi trầm ngâm suy nghĩ, rồi đưa mắt quan sát thi thể Quan Chính Thanh.
Trên giường có một vệt máu lớn, chứng tỏ đây đích thực là hiện trường đầu tiên của vụ án. Hắn bị giết ngay trên giường.
Cánh tay và mu bàn tay không hề có vết thương phản kháng, rõ ràng là bị một nhát dao trí mạng. Hung thủ hẳn là một kẻ có võ công cao cường, một sát thủ chuyên nghiệp giống như nàng.
Trên bụng hắn, máu chảy không nhiều, thậm chí còn vương lại những mảnh chỉ xanh rất nhỏ, dường như là sợi vải từ chiếc trường sam của hắn.
"Đinh Dương, ngươi ra cửa canh gác, bảo những người khác tạm thời rời đi, chờ quan sai Khai Phong Phủ đến."
Nói xong, Cố Thậm Vi xoay người nhìn về phía Ứng Phù Dung: "Ứng chưởng quầy, chi bằng dẫn ta đi xem thi thể trong nhà xí kia đi."
Ứng Phù Dung gật đầu, ánh mắt mang theo chút chán ghét khi nhìn Lục Dực đang ngất xỉu trên chân mình, liền sai người khiêng nàng ta ra ngoài.
Nàng nhận lấy chiếc đèn lồng từ tay gia nhân, đi trước dẫn đường, vừa đi vừa cười nói: "Không dám nhận một tiếng "chưởng quầy" của đại nhân đâu, cứ gọi ta là mụ mụ đi. Dù gì ta cũng nhờ vào cái nghề này mà kiếm tiền, cả Biện Kinh ai chẳng biết?"
"Vừa rồi ta thấy thần sắc của đại nhân, có phải đã phát hiện ra điều gì rồi không?"
Cố Thậm Vi có chút bất ngờ, liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng không trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Quan đại nhân thanh danh lẫy lừng, được dân chúng yêu mến. Nhưng trước đó, Ứng chưởng quầy từng nói, ông ta khiến ngươi suýt phải đóng cửa ngõ Phù Dung. Đáng ra ngươi nên hận hắn, cớ sao lại nói đỡ cho hắn?"
Nơi này là chốn gió trăng, người ta giỏi giả vờ, gặp ai cũng có thể nói lời thuận tai. Dù miệng nói chán ghét Quan Chính Thanh, nhưng Ứng Phù Dung lại không nhân cơ hội ông ta chết mà bôi nhọ.
"Đại nhân đang thử ta đấy à?"
"Ứng Phù Dung ta tuy là nữ tử phong trần, xương cốt thấp hèn, nhưng cũng hiểu một đạo lý: "Người chết là lớn nhất". Huống hồ, mọi chuyện trên đời đều là con dao hai lưỡi. Quan đại nhân chẳng phải cũng đã giúp ngõ Phù Dung của ta nổi danh, trở thành con phố đệ nhất Biện Kinh hay sao? Giàu sang phải đánh đổi, ta cũng chẳng hận ông ta đến mức đó."
Cố Thậm Vi lắng nghe, trong lòng suy ngẫm điều gì đó.
Lầu Lục Dực chỉ có hai tầng.
Tầng một là một hoa sảnh, có thể đãi tiệc, uống rượu, vui chơi và ngắm vũ cơ nhảy múa. Dù tiếp đãi hơn mười người cũng không hề chật chội.
Tầng hai là nơi ở của Lục Dực, gồm nhiều gian phòng nhỏ.
Ngay đầu cầu thang là khu vực đặt khay rượu, đồ ăn và nước nóng như nàng ta đã nói trước đó. Đi thêm một đoạn là khuê phòng của nàng, còn nhà xí thì nằm ở cuối hành lang.
Nhà xí ở thanh lâu khác hẳn với nhà xí của dân thường, không phải chỉ có hai tấm gỗ bắc ngang bể phân.
Căn phòng khá rộng, góc tường đặt một chiếc bồn vệ sinh, có tấm bình phong thêu hoa quế vàng che chắn. Trên lò đồng nhỏ trong phòng còn đốt hương liệu, hương thơm nồng đậm, chỉ vừa bước vào đã khiến mũi như bị tẩm ướp, ngoài mùi hương ra thì không còn ngửi thấy gì nữa.
Sau tấm bình phong, một nam nhân to lớn nằm trên mặt đất. Kẻ này có dáng người cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, bên hông còn đeo một thanh đại đao.
Cố Thậm Vi không biết người này, nhưng lại nhận ra thanh đao kia.
Đây chính là kẻ mang đao mà sáng nay nàng đã gặp trong con hẻm nhỏ bên cạnh quán cháo bầu!
Trên ngực trái của hắn, cũng cắm một con dao găm chỉ còn lại chuôi, một nhát chí mạng, gọn gàng dứt khoát.
Giống như Quan Chính Thanh, không hề có vết thương phản kháng, cũng không có dấu vết giằng co, hẳn là do cùng một kẻ ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!