Chương 47: Chứng cứ hạt đào

Lúc này, mặt của Thang Thư Hoài đỏ bừng.

Thang đại lang khó chịu đẩy hắn một cái: "Còn đứng đó ngây ra làm gì? Mau đi lấy nó tới! Không phải ngươi vẫn đặt trong tàng bảo các của mình sao?"

Nói rồi, gương mặt hắn đầy lo lắng. Đệ đệ này của hắn chẳng biết sao lại kỳ quái như vậy, sở thích khác hẳn người thường.

Không chỉ thích hát những bài ca cho người chết, mà còn thích sưu tầm đồ vật của người chết, lại còn cực kỳ sạch sẽ, nhìn thấy một chút bụi bẩn cũng chịu không nổi. Hắn ngày nào cũng không phát điên thì cũng làm cho cả nhà phát điên theo.

Cũng vì vậy mà mới hơn ba mươi tuổi đầu, hắn đã lo bạc cả tóc, trông như người năm mươi vậy.

Thang Thư Hoài "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ở bên kia, Ngô Giang thấy hắn rời đi, lập tức bước nhanh đến cửa, cởi giày đặt bên ngoài, rồi chạy ngay trở lại trước mặt Cố Thậm Vi:

"Lão ngỗ tác đã có kết quả nghiệm thi rồi. Vương Toàn thực sự không phải đột tử do bệnh tật, mà là bị người ta bắn độc châm vào mắt cá chân trước. Cây độc châm đó vẫn còn cắm trong xương. Lão ngỗ tác nói đây không phải loại kịch độc khiến người ta thất khiếu chảy máu như Lý Trinh Hiền, nhưng sẽ làm cho người bị trúng độc tê liệt, cứng đờ. Chi tiết này trùng khớp với lời của Thang Thư Hoài vừa kể.

Xem ra lúc đó Vương Toàn thật sự đã ngã gục xuống mà không hề có phản ứng."

Ngô Giang vừa nói, vừa xoa xoa cằm mình.

"Chỉ tiếc là thi thể đã bị phân hủy, không thể xác định được lúc đó chân hắn có bị rong rêu quấn hay là bị thứ hạt đào kia cản lại không."

Nếu vừa mới chết, có thể dựa vào vết bầm trên xác để suy đoán nhiều điều. Nhưng thời gian trôi qua lâu rồi, loại chứng cứ này cũng không còn.

Cố Thậm Vi trầm ngâm nhìn Ngô Giang: "Góc độ mà độc châm bắn vào thì sao? Là do nội lực đẩy vào hay là bắn từ nỏ?"

Ngô Giang mở to mắt nhìn Cố Thậm Vi: "Ôi chao, Cố đại nhân, hay là chúng ta đổi chỗ đi, người tới Khai Phong phủ làm Thôi Quan, còn ta vào Hoàng Thành tư chém giết thế nào?"

Hắn vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối.

Triều đình này chung quy vẫn là thế giới của nam nhân. Chỉ có Hoàng Thành tư là không câu nệ chuyện tuổi tác hay giới tính. Đôi khi, nữ nhân hành sự lại tiện lợi hơn. Nhưng các nha môn khác nào có ai chịu nhận một cô nương làm quan?

"Thật bất công, rõ ràng ngươi lợi hại hơn ta nhiều. Ta mới chỉ là nền móng, còn ngươi đã là một tòa nhà cao rồi."

Cố Thậm Vi lười để ý đến mấy lời nhảm nhí của hắn, kéo hắn trở lại chủ đề chính: "Lão ngỗ tác nói thế nào?"

Ngô Giang "ồ ồ" mấy tiếng, lập tức không giấu giếm gì mà nói luôn: "Nói rồi, nói rồi. Lão nói độc châm được bắn từ dưới lên trên. Nếu Vương Toàn đứng trên cầu, vậy có thể là bắn từ bờ sông lên. Nhưng nếu hắn đang đi bên bờ sông, vậy chỉ có thể là b*n r* từ trong nước."

"Còn về việc là do cao thủ võ lâm phóng tay ném ra hay là do cơ quan nỏ bắn, lão không nhắc đến. Chắc là không phân biệt được."

Khóe miệng Cố Thậm Vi co giật.

Nếu để lão ngỗ tác nghe thấy hắn nói thế này, chắc chắn sẽ bị dọa cho tức chết mất.

Không trách được Ngô Giang vừa từ nghĩa trang trở về đã lập tức chạy tới tìm Thang Thư Hoài. Hẳn là hắn đã nhận được chỉ điểm từ lão lão ngỗ tác, muốn xác minh xem lời khai của Thang Thư Hoài có chứng thực được giả thuyết hung thủ ẩn nấp dưới nước hay không.

Cố Thậm Vi chưa bao giờ cho rằng trên đời này chỉ có một mình nàng là thông minh.

Lại càng không ngạo mạn đến mức nghĩ rằng chỉ có nàng mới có thể suy đoán ra bức thư của Trần Thần Cơ gửi cho Vương Toàn đã bị kẻ nào đó lấy đi.

Đúng lúc này, Thang Thư Hoài chạy trở về, trong tay cầm theo một vật: "Chính là hạt đào này! Ta mang nó về xong liền sai người làm một cái giá đỡ, đặt trên kệ trưng bày trong phòng. Ta chưa từng động vào nó, lúc nhặt lên thế nào thì bây giờ vẫn y nguyên như thế."

Cố Thậm Vi nheo mắt nhìn hắn, lạnh giọng châm chọc: "Trùng hợp thật nhỉ? Quan phủ cần chứng cứ, mà ngươi lại giữ nó nguyên vẹn như vậy."

Tống Thư Hoài sững người, vội vàng xua tay: "Không, không phải vậy đâu! Nếu hạt đào này không được lau chùi sạch sẽ, trên đó có thể còn lưu lại khí tức của thủy quỷ, có khi một ngày nào đó có thể triệu hồn. Đây là món bảo vật đáng giá để sưu tầm!"

"Nếu lau sạch rồi, nó chỉ là một hạt đào bình thường, không đáng một xu."

Hắn vừa nói, vừa do dự một lúc, sau đó đưa hạt đào cho Cố Thậm Vi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!