"Quan gia, quốc gia không thể một ngày không có Hoàng hậu. Tông Chính tự đã cẩn thận tuyển chọn mấy vị nữ tử dung mạo đức hạnh đều đủ…"
Tông Chính tự khanh quỳ sụp trong Ngự Thư phòng, nước mắt lã chã, bắt đầu màn dâng tấu lần thứ mười bảy. Hôm qua vì chuẩn bị bản tấu này mà ông ta thắp đèn thức suốt đêm, đợi mãi đến khi dầu cạn đèn tắt mới hoàn thành tấu chương dài vạn chữ, hôm nay chính là lúc ra tay thể hiện!
Đáng kiếp! Triệu Khâm ông ngày xưa đúng là hồ đồ, sao lại bị đám tông thân xúi bẩy, nhận lấy chức Tông Chính tự, một củ khoai nóng bỏng tay như vậy.
Tông chính tự đúng như tên gọi, chính là cơ quan chuyên phụ trách xem đám họ hàng nhà lão Triệu kia có "chính thống" hay không…
Triệu Khâm rón rén đưa tay gãi đầu, mớ tóc còn sót lại ít ỏi trên đầu. Trước khi vào cung sáng nay, phu nhân đã mất đến nửa canh giờ, gần như là từng sợi một mà chải chuốt tỉ mỉ, mới có thể dùng vài lọn tóc mỏng manh ấy bao phủ hết đỉnh đầu ông, che được phần da đầu trắng hếu.
Triệu Khâm đau lòng không thôi, không dám nhúc nhích.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa bắt gặp dung nhan hiếm có trên đời của Tân hoàng Đại Ung, mười vạn chữ chuẩn bị sẵn trong bụng lập tức nghẹn lại ở cổ họng! Dẹp mẹ nó "dung mạo đức hạnh đầy đủ", đức hạnh ra sao thì không dám bàn, nhưng cái "dung mạo" ấy… ai trong triều mà dám đứng trước mặt Trương Xuân Đình mà mở miệng nói đến mấy chữ "xinh đẹp", "dung nhan" chứ!
Không khác nào múa rìu qua mắt Lỗ Ban, chính là tự rước nhục vào người!
Ngay câu mở đầu bản tấu của ông ta đã sai bét rồi!
Nghĩ vậy, Triệu Khâm dứt khoát không quỳ, không khóc nữa, ngồi phịch mông xuống đất, ôm tâm trạng phá nồi dìm thuyền mà nói: "Quan gia, không thể không có Hoàng hậu đâu!"
Trương Xuân Đình thấy ông ta bắt đầu giở trò lăn lộn, bèn đặt bút phê tấu sang một bên, ung dung đáp:
"Những điều thúc tổ phụ nói, trẫm đều hiểu. Nhưng trẫm là người thế nào, người ngoài không biết, thúc tổ phụ chẳng lẽ cũng không rõ? Trẫm không thể có con…"
Lý lẽ hắn đều nắm rõ. Tình hình triều cục hiện nay rối ren phức tạp, tuy hắn đã thuận lợi đăng cơ, nhưng căn cơ vẫn còn cạn. Hơn nữa, cách hắn xử lý việc triều chính lại quyết liệt, sắt thép khác xa Tiên hoàng, khiến trong triều có không ít người âm thầm bất mãn.
Lúc này nếu lập hậu, chí ít cũng có thể mượn thế bên ngoại để tăng thêm sức ảnh hưởng.
Chưa kể vì chuyện của đứa trẻ Triệu Nghĩa, hiện tại Thái hậu đứng về phía hắn, nhưng chung quy giữa hai người vẫn có khúc mắc. Thái hậu thật lòng vì Triệu Nghĩa mà toan tính, còn với hắn… thôi, miễn bàn thì hơn.
Nếu có Hoàng hậu chủ trì hậu cung, thu phục đám mệnh phụ, áp chế Thái hậu, đối với hắn là chuyện có lợi.
"Trẫm từ một đứa con bị vứt bỏ, bị lưu đày mà có thể ngồi được đến vị trí này, những điều thúc tổ phụ lo lắng, với trẫm mà nói, đều không tính là vấn đề. Đã như vậy, cần gì phải hủy hoại cả đời người ta, nhất là nếu chúng ta chỉ coi trọng quyền thế huynh phụ nhà người ta thì… cách ăn của chúng ta há chẳng quá khó coi rồi sao?"
Hắn đủ mạnh, và đủ kiên nhẫn.
Hoàng cung này là nơi ăn người, không ai hiểu rõ điều đó hơn hắn. Hắn vốn đã là quái vật, cần gì phải kéo một tiểu cô nương nữa biến thành quái vật theo mình?
Triệu Khâm nghe vậy thì suýt văng tục: "Lòng dạ nữ nhi mềm yếu!"
Ông ta nói xong, ánh mắt khẽ động, môi mấp máy rồi nghiến răng một cái, liều mình hỏi: "Quan gia, có phải là… thích Cố cô nương? Nếu bệ hạ muốn lập nàng làm Hoàng hậu, cũng không phải không thể. Bằng không, vì sao lại phong nàng làm Hoàng Thành sứ, mà không ban phong làm công chúa?"
Chuyện Trương Xuân Đình đối tốt với Cố Thậm Vi, người người đều nhìn thấy, ông ta đã nghi ngờ từ lâu.
Dứt lời, Triệu Khâm thấy da đầu mình tê rần, có cảm giác lại rụng thêm mấy sợi tóc.
Ôi trời ơi! Ông đã qua tuổi sáu mươi, vốn có thể nằm trong quan tài chờ chết, vậy mà giờ vẫn phải lo chuyện tình cảm của tiểu Triệu nhà lão Triệu là sao!
Thà chết sớm cho xong.
Đến khi hậu nhân đào mộ, thấy ông ta đội mồ sống dậy, cũng đừng đặt cho cái biệt hiệu "xác chết hói đầu", thật quá mất thể diện.
Trương Xuân Đình bị sặc, khẽ ho khan vài tiếng.
Hắn bất đắc dĩ nhìn tiểu lão đầu trước mặt: "Cố Thậm Vi làm Hoàng hậu? Ông cũng dám nghĩ! Người khác cung đấu hai mươi năm mới thấy máu, nàng thì gặp người chưa đầy hai mươi nhịp thở đã có xác nằm dưới đất… Vàng bạc trong quốc khố chẳng lẽ phải để Cố Hung Kiếm đi mua quan tài cho đám mệnh phụ ấy hết chắc?"
Mặt mày Triệu Khâm tái xanh, không dám nghĩ!
"Còn nữa," Ánh mắt Trương Xuân Đình u trầm liếc nhìn Triệu Khâm, "Bản tấu vạn chữ của ông, liệu có mắng thắng được Hàn ngự sử không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!