Chương 45: Con đường cô thần

"Ngươi có thể tự mình điều tra, nếu gặp trở ngại không vượt qua được, hãy đến tìm ta. Dù ngươi không tin, nhưng trên đời này, không có kẻ nào ta, Hàn Thời Yến, không dám tham tấu."

Cố Thậm Vi nhìn Hàn Thời Yến trước mặt. Đôi mắt hắn kiên nghị, ánh lên vẻ tin tưởng mãnh liệt. Dù nhìn thế nào, cũng là một kẻ có tín niệm sâu sắc.

"Nói cho ta biết, vì sao chứ? Ngươi là hoàng thân quốc thích, lại còn là kẻ đường đường chính chính thi đỗ tiến sĩ mà ra. Hiện nay, Hoàng gia chỉ có một hoàng tử nhỏ, ngày sau nếu truyền ngôi cho hắn, ngươi chính là kẻ có khả năng nhất để trở thành trụ cột triều đình, ngồi vào vị trí tể tướng là chuyện sớm muộn."

"Vậy vì cớ gì ngươi lại chọn làm một Ngôn quan chẳng được lòng ai?"

Ai thấy Hàn Thời Yến mà chẳng bảo hắn tự tìm khổ ăn no rửng mỡ?

Ngôn quan tuy có thể dâng tấu lên tận trời cao, nhưng không chỉ phẩm cấp chẳng ra sao, mà còn dễ đắc tội với người. Cô nương có thể gả cho hắn, không phải là thân thích Hàn gia thì cũng là con nhà môn đăng hộ đối, cùng chí hướng chính trị.

Không ai lại đi làm mai nữ nhi cho kẻ thù hắn cả.

Người đời cười Hàn Thời Yến khắc thê, nhưng Cố Thậm Vi lại thấy hắn chính là rút đao đâm thẳng vào đồng minh của mình.

Hàn Thời Yến chăm chú nhìn Cố Thậm Vi, thật lâu sau mới trịnh trọng nói:

"Thế gian này, luôn phải có người dám nói lời chính nghĩa, luôn phải có kẻ trao cho những người thấp cổ bé họng một tia hy vọng, và cũng luôn phải có người dám vung đao về phía quyền thế."

"Con cháu hàn môn như dao bổ củi, gặp đá sẽ gãy. Con cháu sĩ tộc như đơn mỏng, gặp sắt sẽ cong. Còn ta như bảo đao, có thể cắt sắt như bùn."

"Bọn họ có thể bị tru di cửu tộc, ta thì không. Bọn họ có người thân cần bảo vệ, ta thì không."

"Dù ngươi không tin, nhưng ta đã chọn con đường cô thần vấy máu này, thì sẽ không hối hận."

Hàn Thời Yến nâng chiếc hộp thức ăn trên tay, nhét vào tay Cố Thậm Vi: "Bánh táo đỏ này ngọt lắm, rất ngon. Nếu thêm chút mật ong với sữa, có khi còn ngon hơn. Ta về sẽ cho người thử làm, nếu có công thức, sẽ chép một bản tặng cho Thập Lý cô nương."

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.

Cố Thậm Vi cầm hộp thức ăn, sắc mặt phức tạp, lắc lắc vài cái.

"Đúng là ta bị mù thật rồi! Khi nãy còn tưởng thấy được cốt cách thư sinh, lương đống quốc gia. Giờ nhìn lại, rõ ràng là một con sói đói không biết từ đâu chui ra! Chỉ trong lúc nghe lén mà ăn sạch cả một xửng bánh táo đỏ nóng hôi hổi! Không sợ nóng đến thủng ruột sao!"

Hình tượng tỏa sáng của Hàn Thời Yến trong lòng nàng vừa mới lóe lên, lại ảm đạm ngay tức khắc. Nàng siết chặt hộp thức ăn, nhanh chóng trở về viện.

Thập Lý thấy nàng, lo lắng tiến lên hỏi:

"Tiểu thư, phu nhân… thật sự là do lũ súc sinh Cố gia hại chết sao?"

Cố Thậm Vi nghe vậy, đưa hộp thức ăn cho Thập Lý, sau đó xoay người vào phòng, lấy thanh bội kiếm của mình.

"Không cần lo lắng, ta chỉ dọa hắn thôi. Trong lòng ta tự có kế hoạch. Thập Lý, tỷ chỉ cần thay ta quản chặt sổ sách tiền bạc, ta mới có thể yên tâm."

Thập Lý nghe xong lập tức thở phào, ôm chiếc hộp trong tay, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Đôi mắt nàng sáng rực, như thể chiếu sáng cả tiểu viện này.

"Tiểu thư, chúng ta giàu rồi, giàu to rồi!"

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại than khóc không thôi.

Nếu đêm qua không đến nhà Lý Trinh Hiền nhìn thấy núi vàng núi bạc, không đến nhà Vương ngự sử nhìn thấy sư tử đá nạm vàng to như cái bát, thì hôm nay nàng cũng có thể vui vẻ bay lên như Thập Lý!

Nhưng mà… so sánh chỉ khiến người ta tức chết!

Niềm vui của nàng biến mất rồi!

Cố Thậm Vi đang định hòa theo tâm trạng vui vẻ của Thập Lý, thì lại nghe nàng nói: "Nhiều tiền như vậy, có thể tìm cho tiểu thư thật nhiều đại phu, sắc thật nhiều thang thuốc, có thể ăn vô số lê đường phèn với cao cam thảo mật ong…"

Niềm vui của nàng không chỉ mất đi… mà còn chất chồng thành đau khổ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!